Kha Âm trực tiếp ngừng lại, ánh mắt mềm mại, sủng nịnh mà một lúc lâu sau cũng chưa ngẩng đầu lên nhìn Dạ Dung Lâm.
Dạ Dung Lâm bỏ dây an toàn, dướn người lên hôn môi Kha Âm.
Cô không dãy dụa, học bộ dáng của anh hôn đáp lại.
Tuy mặc còn trúc trắc nhưng anh vẫn rất hưởng thụ.
Anh duỗi tay ôm trọn chiếc eo thon của cô, đảo khách thành chủ.
Hai con mèo rối rít lên, sói háo sắc lại hôn chị xinh đẹp.
Kim Giác nhảy lên, duỗi móng đẩy mặt Dạ Dung Lâm ra, nhưng chân ngắn quá sao với tới được T_____T
Ngân Giác cũng đứng dậy, đẩy Kim Giác sang một bên, chân cũng dài hơn Ngân Giác, đệm thịt đẩy mặt Dạ Dung Lâm, còn vừa đẩy vừa kêu meo meo bộ dáng siêu hung dữ =)))
Dạ Dung Lâm vẫn ôm Kha Âm như cũ, còn tay kia ghét bỏ hất móng nó ra.
Kim Giác quay sang nói với Ngân Giác kiểu: “Cậu cũng vô dụng vậy hả, cũng không tách hai người họ ra được.”
Ngân Giác bình tĩnh liếc nhìn Kim Giác, sau đó lại tiếp tục công chuyện phá đám, nhưng mà Kim Giác bực quá, nó duỗi chân ra bắt phải Ngân Giác.
Kha Âm ở bên đây bị hôn đến mơ hồ, híp mắt quay sang thì nhìn thấy trong kính chiếu hậu một màn này.
Ngân Giác bình thường lười biếng nhưng tốc độ vẫn còn nhanh hơn Kim Giác.
Mấu chốt là chân nó dài hơn Kim Giác, nên duỗi vuốt ấn ngay trên đầu Kim Giác.
Kim Giác kêu meo meo hai tiếng, muốn cào Ngân Giác nhưng trời sinh chân ngắn em biết làm sao, căn bản không với tới được.
Cứ giơ lên lại bị hất về.
Hai con mèo cứ vậy trêu chọc nhau, quên luôn chuyện phá đám hai chủ nhân.
Nhưng Dạ Dung Lâm bỗng nhiên lại nghe thấy Kha Âm cười một tiếng, anh chậm rãi ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Kha Âm, môi cô ướt át đỏ tươi, ánh mắt thì đong đầy ánh nước.
“Sao lại cười?”Dạ Dung Lâm hỏi Kha Âm.
Cô chỉ tay ra đằng sau nói: “Thấy hai đứa nó thật đáng yêu.”
Dạ Dung Lâm: Hỗn đản, lại là hai cái đứa này, không bao giờ để anh thuận lợi hành sự.
Thật sự muốn ném hai đứa đi quá.
Anh duỗi tay ôm Kha Âm vào lòng, đặt đầu nhỏ cô trong ngực mình, còn nói: “Nhìn bọn nó có gì hay, nhìn anh đây này.”
Kha Âm duỗi tay vỗ vỗ lưng anh: “Được, đáp ứng bảo bảo của em, bảo bảo nói gì cũng đúng.”
Dạ Dung Lâm: Sao lại dùng giọng này dỗ anh… anh đâu có nháo loạn.
“Anh muốn hôn em từ lâu rồi.” Dạ Dung Lâm nỉ non bên tai Kha Âm.
“Hửm, khi nào?” Ở nhà Thịnh Mặc Hàn, buổi sáng hay buổi chiều? Kha Âm không có mặt mũi nói, lúc hai người chơi game thắng, cô cũng muốn hôn anh,
“Lúc em thông báo với mọi người.”Dạ Dung Lâm dần dùng sức ôm chặt cô, “anh nhớ em xương cốt đều đau, cả ngày không muốn làm gì, chỉ muốn ôm em.”
Kha Âm cười rộ lên: “Khó mà làm được, anh còn phải nuôi em mà.”
“Ừ, em muốn cái gì, anh đều cho em.”
Kha Âm biết đây đều là lời ngon tiếng ngọt nhưng mà cô cực kì thích nghe.
“Cái gì cũng cho.”
“Ừm.” Dạ Dung Lâm nắm tay cô để lên ngực mình “Tim cho em, mệnh cũng cho em.”
Thịch, thịch, thịch Kha Âm có thể cảm nhận được trái tim anh đập nhanh giống như cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai con mèo đằng sau cũng bị bỏ qua, toàn tâm toàn ý nhìn Dạ Dung Lâm: “Em không giống như anh có thể nói lời âu yếm….”
“Nha đầu ngốc, lời em vừa nói là êm tai nhất.”
“Cái gì?” Kha Âm sao lại không có ấn tượng gì nhỉ
Chỉ thấy anh câu môi: “Em nói, em chết cũng không chia tay anh.” Cầm tay Kha Âm, “đáp ứng anh vĩnh viễn không bao giờ buông tay.”
“Anh còn, em cũng còn.” Kha Âm tươi cười nói.
Để Kha Âm xuống xe ra về, anh tựa bên cửa xe trong lòng chỉ nghĩ: “Thật sự muốn ở cùng một chỗ với cô, thật luôn muốn ôm cô vào lòng.”
- --------
Hai tiểu bảo bối Dạ Tiểu Hàm và Tiểu Đào được đi chơi rất vui vẻ, khi về đến nhà chúng còn kể cho bố mẹ chuyện ngày hôm nay.
Tiểu Đào ngồi trong bồn tắm có cả vịt vàng bên cạnh, Cố Miên Miên đang giúp cô bé tắm rửa.
Cô bé hưng phấn nói nào là mấy con thú cưng đáng yêu, Dạ Dung Lâm cùng Thịnh Mặc Hàn đẹp trai còn chị Kha Âm thì thật xinh đẹp.
“Mẹ ơi, Jerry là chú chó to lắm, to như này này” Tiểu Đào dang hai tay bụ bẫm miêu tả, còn bắn cả nước lên người mẹ mình.
Cố Miên Miên xoa mặt, dùng cọ xoa xoa lên cánh tay cô bé: “Ừ ừ, đúng là không nhỏ.”
Tiểu công chúa còn đắc ý: “Nó còn biết đẩy xích đu, dẫm xe trượt