Chương 6
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
Lúc Người Câm trở về, Lưu Manh đưa một túi lớn chứa đủ thứ đồ cho cô, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt mà cô thích, còn có quần áo mới anh mua cho cô --- vẫn là đầm trắng, dường như cùng kiểu dáng với bộ trước kia.
Người Câm hỏi anh, [Sao lại là màu trắng?]
Sự dịu dàng khuếch tán khắp đáy mắt Lưu Manh, "Em mặc đồ trắng rất đẹp."
Anh chưa từng nói với cô, lần đầu tiên anh thấy cô không phải là ở bãi đất trống bên cạnh trường học mà ở khu đất trồng trọt ở trong thôn.
Lúc đó đúng mùa thu hoạch, ông nội của anh vẫn còn chưa qua đời. Mặt trời chói chang chiếu trên đầu, anh mặc một cái áo ba lỗ nhỏ rồi cùng ông nội đi ra ruộng thu hoạch. Mồ hôi tuôn ra như nước, chảy dọc gương mặt anh, mắt anh bị mồ hôi làm mờ tới nỗi không mở ra được, ông nội cho anh ngồi bên cạnh một hồi.
Anh tùy tiện tìm một tảng đá ngồi lên, bóng của mũ rơm phủ xuống, anh vén áo ba lỗ lau mồ hôi trên mặt mình.
Vừa thối lại vừa ngột ngạt, anh cảm thấy mình như là con rệp lúc nhúc trong đồng ruộng.
Bên cạnh là khu đất của nhà họ Triệu, sức khỏe ông nội Triệu không tốt, lại vì trong nhà chỉ có một người nên ông phải tự mình đi thu hoạch, may mà đất của bọn họ cũng không lớn. Ông ấy khom eo xuống, áo ba lỗ cũng bị mồ hôi thấm ướt, dán chặt trên tấm lưng gầy gò của ông. Ông làm việc một hồi lâu mới từ từ đứng thẳng eo rồi lấy khăn vàng khoác trên cổ lau mồ hôi.
Lưu Manh cau mày nhìn ông, không nhịn được mà muốn tiến lên giúp ông một chút.
Anh vừa mới