5 ♥ Chúng ta là người thân của nhau
Từ ngày hôm đó, Mạch An ghét Dĩ Khang đến từng tế bào một.
Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Dĩ Khang ở gần đó, Mạch An sẽ ngay lập tức trưng ra vẻ mặt đề phòng, sau đó thì ngoảnh mông chạy sang đám của Tiểu Mập Mạp lẩn trốn.
Dĩ Khang không phải đui mù mà không thấy Mạch An rõ ràng đang tránh né hắn, trong mắt còn hiện rõ sự giận dỗi chưa nguôi ngoai. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy có chút buồn bã.
Ngày hôm đó Dĩ Khang chỉ định bận thử bộ đồ yêu ma dành cho ngày Halloween sắp tới thôi, nào ngờ lúc đó quên béng đi cái mặt nạ trên mặt mình, định ra khều Mạch An một cái rồi trêu cậu mấy câu. Nào ngờ khi Mạch An xoay người nhìn hắn thì hắn mới nhớ mình chưa gỡ bỏ mặt nạ. Cuối cùng, Dĩ Khang hắn lãnh phải hậu quả là bị cậu nhóc kỳ lạ kia liệt vào danh sách đen.
Hôm nay Dĩ Khang tâm tình không tốt lắm, hắn thức dậy liền rời khỏi phòng để đến nhà ăn. Lúc xuống nhà ăn thì thấy mọi người đang tất bật với công việc của mình, trong đó mấy cô bảo mẫu là cực nhất. Dĩ Khang nhìn ngó xung quanh rồi bước đến quầy cơm, định lấy cho mình một phần thì Tiểu Đào ở bên cạnh bỗng dưng bị trượt chân, sắp sửa ngã sầm xuống đất.
May thay, Dĩ Khang nhanh tay đỡ lấy cô bé, tay còn lại còn đủ sức giữ vững mâm cơm của cô bé nữa. Tiểu Đào luống cuống đứng thẳng người, vẻ mặt bối rối thấy rõ. Hai tay chìa ra muốn nhận lấy mâm cơm từ tay Dĩ Khang. Hắn nhìn Tiểu Đào rồi nhìn xuống mâm cơm, bỗng dưng tâm trạng tốt lên hẳn.
" Của em đây." Dĩ Khang trả lại mâm cơm cho Tiểu Đào.
Đây là lần đầu tiên Dĩ Khang ra tay giúp đỡ một người mà trong lòng dễ chịu thoải mái thế này. Cũng như đây là lần đầu tiên mọi người trong viện mồ côi cảm thấy Dĩ Khang có chút đáng yêu. Thế nhưng ở đâu đó phía đằng xa, một cậu nhóc nhỏ người đang bám tay vào bức tường, đôi mắt vẫn hờn dỗi nhìn thẳng về phía căn tin, trong lòng khó chịu rất nhiều. Lý do vì sao thì cậu nhóc vẫn chưa thể tìm ra được câu trả lời thoả đáng.
Và rồi từ ngày Dĩ Khang giúp đỡ Tiểu Đào, cô bé cảm thấy thích hắn lắm. Mỗi ngày Tiểu Đào đều quấn quýt bên cạnh Dĩ Khang. Không chỉ riêng cô bé mà cả bọn Tiểu Mập Mạp cũng bắt đầu thích hắn – cái con người cách đây một tháng còn vô cùng đáng ghét. Thế là bọn trẻ trong viện mồ côi tôn Dĩ Khang làm một Bối Lạc Lạc thứ hai. Mà Dĩ Khang cũng không bài xích, hắn còn thích nữa là khác.
" Tiểu Mạch à, lại đây chơi cùng bọn tớ." Tiểu Mập Mạp vác cái thân ục ịch nhích lên mấy bước, vẫy tay với Mạch An ở đằng xa.
Mạch An vẫn như cũ, không thèm chơi với ai khác, cũng không thèm lẽo đẽo theo cái người đáng ghét kia nữa. Cậu cứ lầm lũi một mình như thế. Dĩ Khang nhiều lần đã tự hỏi không biết tên nhóc đó có thấy buồn không nhỉ? Vì muốn chuộc lỗi, Dĩ Khang đã chủ động chạy lại chỗ Mạch An.
"...Ừm này Tiểu Mạch.." Dĩ Khang thấy cậu lùi về phía sau liền cảm thấy chột dạ, lời lẽ như vướng mắc trong cổ họng.
Mạch An giấu hai bàn tay của mình ra sau lưng, đôi mắt đề phòng nhìn Dĩ Khang, một lúc lâu, cậu cúi thấp đầu nói:
" Không thèm chơi!"
"...A?" Dĩ Khang thừ người nhìn Mạch An xoay người bỏ đi.
Đây là lần đầu hắn bị người khác làm lơ thẳng thừng như vậy, còn nói rõ vào mặt là không thèm chơi với hắn nữa. Tiểu Mạch à, cậu còn giận đến như thế sao? Cũng hơn hai tuần rồi mà... Dĩ Khang cụp mi mắt rầu rĩ, Tiểu Mập Mạp lúc này chạy đến vỗ vai hắn:
" Thôi kệ đi, Tiểu Mạch hay như vậy lắm."
" Cậu ta kỳ lạ quá, tôi không thể hiểu nổi." Dĩ Khang quay sang nói với Tiểu Mập Mạp, đôi mày vẫn còn chau lại.
Tiểu Mạch, cái con người này rốt cuộc có bao nhiêu tâm tư giấu trong lòng?
Tiểu Mập Mạp nghe vậy liền kéo tay Dĩ Khang qua một góc sân ngồi xuống đó, miệng chép chép bắt đầu huyên thuyên. Tiểu Mập Mạp kể rằng từ lúc mình được ba tuổi thì đã thấy Tiểu Mạch xuất hiện trong viện mồ côi. Mạch An lúc đó trông khác với mọi đứa trẻ trong đây lắm. Dáng người gầy gộc, làn da trắng xanh như bị bệnh, đôi mắt tuy to tròn nhưng không vui, nó đượm buồn đến kỳ lạ thế nào ấy. Tính tình lại càng khó hiểu, chưa bao giờ Tiểu Mập Mạp thấy Mạch An mở lời với ai.
Cuộc sống của Mạch An cứ thầm lặng như thế cho đến ngày Dĩ Khang xuất hiện. Tiểu Mập Mạp bảo mình đã vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy Mạch An nói chuyện, còn chịu mở lòng ra với mọi người nữa. Nhưng mà mọi người ở đây thật ra chỉ là với Dĩ Khang thôi.
" Cậu thấy đó, Tiểu Mạch vẫn luôn kỳ lạ như thế, chúng tớ cũng quen rồi." Tiểu Mập Mạp kể xong liền cầm chai nước lọc tu một hơi.
Dĩ Khang nghe xong lại cúi mặt ngẫm nghĩ. Hoá ra cuộc đời của Mạch An cũng rất đáng thương, bị cha mẹ bỏ từ nhỏ, sau đó thì được nhận nuôi. Lẽ nào cậu ta bị trầm cảm nặng đến vậy? Không ai giúp cậu ta mở lòng ra hay sao? Mà theo Tiểu Mập Mạp bảo thì người đầu tiên mà Mạch An nói chuyện chính là mình.
Mình, mình có thể giúp Mạch An không?
Trong giây phút đó, Dĩ Khang bỗng rất muốn chạy đến chỗ Mạch An, cố gắng hết sức để kéo cậu ra khỏi vỏ bọc của bản thân mình.
" Nè Tiểu Khang, cậu hay là thử mở lòng với Tiểu Mạch xem. Tớ nghĩ nếu cậu nói chuyện dễ thương một chút thì Tiểu Mạch sẽ bỏ qua chuyện hôm bữa đó."
Phải ha.
Dĩ Khang nhếch môi cười cười, ra chiều tán thành ý kiến này.
*
Tối hôm đó, Dĩ Khang mon men bước qua phòng của Mạch An. Hắn cầm trên tay một cái bánh ngọt mà cậu thích ăn, sau đó chần chừ đến mười phút mới gõ cửa phòng. Kỳ lạ, hắn gõ đến hai tiếng nhưng không nghe thấy tiếng động gì cả.
" Tiểu Mạch, cậu có ở trong đó không?" Dĩ Khang áp sát tai vào cửa, thì thầm một câu. Hy vọng giọng hắn đủ vọng vào bên trong phòng.
Qua năm giây, trong phòng vẫn không có người hồi đáp. Dĩ Khang sầm mặt, trong bụng thầm nghĩ, lẽ nào cậu ta trốn ra ngoài bìa rừng nữa rồi? Nhưng trời đã tối, ra ngoài đó nguy hiểm lắm!!!
Không nhịn được nữa, Dĩ Khang vặn nắm cửa đi vào bên trong xem xét. Vừa bước vào thì thấy phòng trống ngoác, cậu nhóc kỳ lạ da trắng kia không thấy đâu cả.
Tiểu Mạch, cậu là đồ rắc rối!!!
Cất bánh vào trong túi áo, Dĩ Khang mau chóng xoay người chạy xuống sân cỏ sau viện mồ côi. Hắn hì hục chạy cho đến khi bắt gặp một hình dáng quen thuộc đang đứng lặng giữa cánh đồng hoa màu tím. Hoa này lạ lắm, hắn chưa bao giờ thấy. Mỗi khi đến gần đều cảm nhận được mùi hương của nó, thoang thoảng, còn có...giọng hát ru rất êm tai.
Dĩ Khang không ngờ bản thân cũng bị hút vào một thế giới khác đầy huyền ảo. Thế giới chỉ có hắn và cậu, cùng với cánh đồng hoa màu tím thơm ngát. Đứng một lúc, tiếng hát ru kia chấm dứt, Dĩ Khang cũng tỉnh lại. Dưới ánh sáng le lói của cái đèn treo ngoài trời, hắn trông thấy đôi vai Mạch An đang run bần bật.
Trời lạnh sao?
Nghĩ thế, Dĩ Khang vội vàng chạy đến chỗ cậu, cởi áo khoác ngoài đắp lên người cậu. Thấy Mạch An cúi mặt, hắn lấy làm lạ liền cúi thấp đầu mình xuống xem cho rõ. Không ngờ vừa cúi xuống nhìn liền phát hiện một giọt nước rơi xuống bãi cỏ, sau đó rất nhiều giọt tạo thành một hàng dài.
Nè nè, cậu khóc đó à? Tôi...tôi còn chưa làm gì!!!
Dĩ Khang bị Mạch An doạ đến xanh mặt, còn nghĩ cậu bị tẩu hoả nhập ma mất rồi. Đến khi Mạch An ngẩng đôi mắt ầng ậng nước nhìn Dĩ Khang, hắn mới biết, cậu vẫn là người bình thường.
"