Từ sau vụ việc lần ấy Nhan Tĩnh Ảnh cũng lười biếng đến công ty hơn.
Khi thì nghỉ một ngày, khi thì nửa ngày.
Cô đã không mảy may quan tâm nữa rồi.
Từ sau khi Nhan Trầm Ưng về nước, anh đã mua dứt căn hộ cô đang thuê, cho sửa sang lại một chút cho rộng rãi.
Anh đem một ly nước chanh đến cho cô: “Mấy hôm nay anh thấy tâm trạng em không được tốt, uống chút nước đi cho thanh mát.”
Nhan Tĩnh Ảnh không đáp lời, đưa hai tay lên nhận rồi gật đầu thay cho lời cảm ơn.
Nhan Trầm Ưng ngồi xuống, nét mặt điển trai có vài phần lãng tử thoáng chốc đã trở nên nghiêm nghị: “Từ lúc anh được cha mẹ nhận nuôi đến bây giờ anh vẫn luôn đặt chuyện của Nhan gia trong lòng, hoàn toàn không hiểu tại sao lại tìm không ra manh mối.”
Nhan Tĩnh Ảnh không lấy gì làm lẹ, cánh môi anh đào nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước chanh cho dễ nói chuyện: “Em cũng vậy, cũng đã tìm rất kĩ nhưng đều không ra, em định....định..”
“Em định làm gì?”
Cô tạm thời đặt cốc nước chanh trên bàn, mặt đối mặt với anh hai: “Em định nếu không tìm được manh mối thì sẽ tự lập nên công ty cho riêng mình.
Tự thân tự sức xây dựng lại một công ty lớn mạnh như Nhan thị năm xưa.”
Mặt dù rất yêu thương em gái nhưng đối với việc như thế này anh vẫn nhắc nhở: “Em định làm như thế nào, em cũng chỉ làm ở một bộ phận nhỏ ở tập đoàn Sun, việc này có hơi không khả thi, trừ phi...”
Cô khẽ gật đầu một cái.
Nhan Trầm Ưng như không tin, khẽ chau mày lại: “Em thật sự muốn xem trộm tài liệu của Sun sao?”
Lúc trước cô cảm thấy Tôn Thượng Phủ quá đỗi tốt với mình, hoàn toàn không nỡ có ý đồ xấu.
Chỉ sợ làm anh phiền lòng.
Nhưng từ sau vụ việc trên xe lần ấy cô đã quyết tâm đặt việc nhà lên hàng đầu, dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì.
Nhan Trầm Ưng dù nhỏ dù lớn đều được giáo dục rất tốt.
Căn bản hiểu được những gì em gái mình làm là sai trái nhưng vì anh cũng rất nóng lòng xem xem kế hoạch có thành công hay không.
Anh có thể không cản trở nhưng chí ít cũng sẽ không giúp đỡ.
Cô từ nhỏ đến lớn đều hiểu tính cách anh hai, những chuyện này cô sẽ không ép anh!
...
“Cô Nhan, cô có biết được trong suốt 1 tháng quá năng suất làm việc của cô như thế nào không?Khi thì trễ nãi tiến độ, khi thì đi trễ khi thì tự ý nghỉ việc.
Cô xem công ty ra cái gì?” Tôn Thượng Phủ ngồi trên ghế giám đốc, mặc dù cơn tức giận đang lên đến đỉnh điểm nhưng nét mặt của anh không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Nhan Tĩnh Ảnh bình chân như vại, hoàn toàn không có ý định xin lỗi cũng không có ý định nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô từ đầu đến cuối ánh mắt cũng chỉ nhìn thành phố thu nhỏ ở tấm cửa sổ bằng kính trong suốt đằng sau lưng anh.
Cảm thấy không quản được cô, anh chỉ đành phạt 1 tuần lương.
Nghĩ lại đêm hôm đó, quả thực là anh rất mực hồ đồ! Không chịu nghe cô giải thích rằng người đó là anh trai cô, trực tiếp phát ti3t mới khiến cô khinh miệt như hôm nay.
Mặc Tân ngay ngày sau đó cũng vội đính chính lại.
Cảm thấy mình có lỗi với cô nên anh mới không muốn trách phạt nặng.
Nhưng nếu không trách phạt thì nhất định sẽ có dị nghị.
Vài tháng tiếp theo, Nhan Tĩnh Ảnh cũng quay trở lại quỹ đạo bình thường, cũng không còn vì giận dỗi mà làm ảnh hưởng đến chất lượng công việc.
Tôn Thượng Phủ thấy cô như vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Rất mực tin tưởng cô, có thể nói bây giờ cô được xem như ngang vai ngang vế với Vân Diêu.
Dĩ nhiên cô ta không vui.
Thái độ cũng không mấy thân thiện.
Nhan Tĩnh Ảnh trong lòng bây giờ chỉ vì mục đích của riêng mình đã chẳng còn quan tâm đ ến Tôn Thượng Phủ.
Cô đã dành hoàn thành nhiều dự án lớn