Tối hôm đó, Nhan Tĩnh Ảnh vừa tắm xong.
Hơi nóng của nước làm cho phần tóc mai yểu mềm nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước đi.
Thân người cũng như hơi thở đều ám hơi mùi nước nóng.
Trên thân thể trắng muốt như sương mai của mình, cô chỉ choàng một tấm khăn trắng mỏng che đi những chỗ cơ mật nữ tính.
Nhan Tĩnh Ảnh mỉm cười kiều diễm, tiến đến những túi giấy hàng hiệu vừa mua được lúc sáng.
Mở một túi ra, đôi mắt cô khẽ chớp liên hồi, cầm từ trong túi ra một một đồ ngủ quyến rũ màu tím.
“Điều Ngọc ơi là Điều Ngọc.”
Nhan Tĩnh Ảnh hơi tức giận nhưng cô chẳng thèm để tâm liền bỏ bộ đồ ngủ đó trên ghế đơn ở góc phòng.
Nằm trên giường lấy điện thoại nhắn tin tán gẫu vừa hỏi tội Điều Ngọc.
Đang nằm lướt điện thoại, cửa phòng mở ra một cách vội vả, Tôn Thượng Phủ bước vào bên trong, khoé môi hoàn mỹ khẽ nhếch lên, tiến lại gần cô: “Mua đồ mới mà không mặc sao?”
“Đồ mới gì chứ?” Nhan Tĩnh Ảnh đang cắm mặt vào điện thoại, nghe tiếng nói của anh cũng ngẩng đầu lên.
Tôn Thượng Phủ không nói, anh đưa mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế đơn để bộ đồ ngủ, khẽ nghiêng đầu về phía đó: “Chính là bộ đồ ngủ đó đấy.
Xem ra tiểu tình nhân thử tôi một lần đã nhớ mãi không quên rồi nhỉ?”
“Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi mua.”
Tôn Thượng Phủ nhìn lấy đôi gò b ồng đào đang phập phồng có chút hơi ấm, ánh mắt cùng với yết hầu cứ lên xuống không thôi.
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì anh đã cởi từng nút áo sơ mi trắng, tiến ngày càng sát lại cô.
Con ngươi đen tuyền to ra, sẫm màu lại, ánh mắt tràn ngập thứ d*c vọng lộ liễu ai nhìn vào cũng có thể thấy được.
“Anh lại...lại muốn làm gì đây?”
“Cô bảo không có người tình nào từ chối chuyện này mà?”
Cô cuối cùng cũng thả lỏng, tuy miệng nói không muốn nhưng đã nhanh chóng chiều anh.
Khoảng khắc ấy mơ hồ nhanh chóng đến mức khiến cả hai đều không biết được là cơ thể hay trái tim mình muốn thế.
Bàn tay to lớn màu đồng của anh thoăn thoắt cởi chiếc khăn mỏng manh hơi ẩm ướt ấy ra khỏi thân thể ngọc ngà của cô.
Nhiệt độ trong phòng dần nóng lên, cả hai người đều ươn ướt.
Thấy cảnh xuân trước mặt, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt đục lại.
Đôi môi mỏng có chút hơi lạnh điên cuồng mà chậm rãi gặm nhắm lấy đôi môi anh đào, khe khẽ len lỏi vào bên trong, đầu lưỡi từ khi nào đã trêu chọc lấy đầu lưỡi của cô.
Càng khuấy động lại càng ngọt ngào như mật hoa.
Đôi bàn tay không yên phận không ngừng xoa bóp lấy hai chú thỏ ngọc trắng muốt có nhuỵ hồng.
Tay còn lại luồn ra phía sau lưng vuốt v e tấm lưng trần trắng nõn mịn màng.
Như có trò mới để chơi, một tay phía sau lưng đã luồn tới nơi bí hiểm nữ tính kia.
Anh khẽ vuốt nhẹ nhàng vài cái.
Gương mặt của cô vì chịu sự k1ch thích này cũng không khỏi đỏ lên, ánh mắt vì thế cũng trở nên mơ màng đến mê người.
“Lần thứ hai mà cô vẫn còn chưa quen sao?” Giọng nói trầm trầm có chút khàn đặc lại, chầm chậm như rót vào tai cô.
Quái thú bên trong quần sừng sững đã muốn được giải thoát ra bên ngoài.
Anh dứt môi ra, hơi thở cả hai gấp gáp phiêu lãng vô cùng k1ch tình.
Bàn tay to lớn của anh vuốt v e, mân mê lấy chiếc bụng thon thả trắng như ngọc.
Rồi đến vuốt v e nơi hoa hồng nữ tính kia, từ cánh hoa ngoài đến cánh hoa trong, ngón tay điêu luyện xoa xoa lấy viên trân châu nằm ở giữa.
Hoa thủy ngày càng nhiều hơn.
Khoé môi khẽ nhếch lên, ánh mắt anh như chim ưng đang toan tính gì ở trong đầu.
Anh dứt ra khỏi người cô, cơ thể đang có phản ứng lại bị anh dứt ra, có chút khó chịu: “Anh bị sao thế?”
Anh mỉm cười tà mị, có chút châm chọc: “Bây giờ tôi không muốn nữa, cô tự giải quyết đi.”
Cô rất muốn tự đứng dậy nói cho