Tôn gia.
Hạ Kỳ Tưởng miệng mỉm cười tươi rói, tay nhàn nhã cầm một nhành hoa hồng đỏ rực c ắm vào chiếc bình sứ có họa tiết hồ điệp ánh vàng kim.
Lâu rồi bà còn chưa gặp “con dâu tương lai”, hôm nay nhân cơ hội phải tiếp đãi cho tốt.
Tôn Thái Phó bỏ tờ báo đang đọc dang dở xuống, tay gỡ kính ra bước lại chỗ Hạ Kỳ Tưởng: “Chà, hôm nay tâm trạng của Tôn phu nhân tốt quá nhỉ.”
Hạ Kỳ Tưởng cười cười, bỏ một nhành hoa xuống quay sang nói với chồng mình: “Vui chứ, lâu rồi em chưa được gặp Tĩnh Ảnh.”
Vừa nói bà vừa ngó nghiêng xung quanh như đang dè chừng điều gì, bà nói tiếp: “Không có Hâm Đình đúng là thoải mái hơn rất nhiều.”
Tôn Thái Phó gật gật đầu, thở dài một hơi: “Đương nhiên rồi, cô ta thì có gì tốt lành cơ chứ.
Nhưng mà em hạn chế nói dưới phòng khách đi, ngộ nhỡ Thượng Niên nghe được thì chỉ thêm ưu sầu.”
Tôn Thượng Niên đứng ở một góc khuất trên cầu thang, đã len lén nghe được những gì cha mẹ mình nói.
Hắn cười khinh miệt một cái, khinh miệt mọi người cũng như tự khinh miệt chính mình.
Tôn Thượng Niên còn định sẽ bước xuống dưới nhà dùng bữa, nhưng nghe được những lời nói đó thì lẳng lặng trở về phòng.
Hắn thì thầm đủ mình nghe: “Anh xin lỗi em Đình Đình, là anh không đủ mạnh mẽ để bảo vệ em khỏi những lời khinh thường của người khác.
Sau này có lại quyền lực trong công ty nhất định sẽ bù đắp cho em.”
“Cha mẹ, con với Ảnh Ảnh về rồi đây.” Tôn Thượng Phủ bước vào phòng khách, nụ cười hớn hở chào hỏi.
Hạ Kỳ Tưởng vui mừng đến phát điên, bà tiến lại giật một tay của Nhan Tĩnh Ảnh ra một góc khác, luôn miệng chào hỏi tới tắp.
Nhan Tĩnh Ảnh không có tâm trạng chào hỏi nhưng thấy bà nhiệt tình cũng không nỡ không trả lời.
Hôm qua có ngủ được một chút nên quầng thâm mắt nhạt đi, giọng cô nhỏ nhẹ tràn đầy sự mệt mỏi: “Chào bác Tôn, dạo này bác có khỏe không?”
“Có, bác rất khỏe.” Giọng bà hơi lo lắng, cúi sát mặt cô, đưa một tay vén tóc lên: “Con không được khỏe sao? Sao nét mặt con nhợt nhạt vậy?”
Nhan Tĩnh Ảnh hơi nheo mắt, khẽ mím đôi môi hơi khô lại, ấp úng mãi không biết trả lời câu hỏi của bà như thế nào.
Hạ Kỳ Tưởng ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Tôn Thượng Phủ: “Bác hiểu rồi, có phải Thượng Phủ làm con buồn lòng không?”
Cô ngẩng đầu lên, đưa tay chối liên tục: “Không…không phải đâu bác.
Cháu đi quay nhiều nên hơi mệt thôi.”
Mọi người cứ liên tục trò chuyện với nhau, nhưng cô lại chẳng có tâm trạng.
Nét mặt lúc nào cũng ủ rũ, thỉnh thoảng lại mỉm cười hời hợt cho qua chuyện.
Bà kéo cô ngồi xuống ghế, tay kéo một dĩa sườn nướng nâu đỏ hấp dẫn đầy ắp lại gần chỗ cô, liên tục gắp hai ba miếng vào chén cho cô: “Con ăn đi, Thượng Phủ nói với bác là con thích ăn nhất là món này nên bác đặc biệt làm riêng cho con đó.”
Nhan Tĩnh Ảnh cười trừ, xem ra tâm trạng của cô đã thoải mái hơn rất nhiều, miệng mấp máy nói cảm ơn.
Tôn Thượng Phủ đưa tay gắp lấy một miếng thịt từ dĩa của cô, miệng trách móc: “Mẹ chỉ biết đến cô ấy, quên mất con rồi.”
Tôn Thái Phó đang ngồi dùng bữa cũng cười cười: “Biết tin con bé đến nhà thì mẹ con đã vui từ hôm qua đến hôm nay đấy.”
Cô đang ăn thì ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Tôn Thái Phó.
Trong lòng lại vì chiếc bật lửa mà lại trở nên nặng trĩu hệt như có ngàn tảng đá đè lấy.
Thoáng chốc nét mặt lại trùng xuống, nhất thời cảm thấy quá xa cách với ông, trong lòng dâng lên thứ cảm giác sợ sệt, tay run đến mức gắp đồ ăn mãi cũng chẳng xong.
Tôn Thượng Phủ thấy cô như vậy thì choàng tay qua người cô, vỗ vài cái trấn an.
Dù anh không biết đang có chuyện gì xảy ra nhưng anh vẫn cảm thấy người con gái trước mắt mình có gì đó rất lạ, hành xử rất khác với lúc trước.
Mỗi lần thấy cô xa cách với anh, tâm trí anh lại vang vọng lên lời nói của người giúp việc Tố Tư.
Nhưng không sao, anh vẫn sẽ nhất mực tin tưởng cô.
“Có hợp khẩu vị em không?”
“Có, đồ bác Tôn nấu rất ngon.”
Cả nhà đang dùng bữa đột nhiên Hạ Kỳ Tưởng khẽ nhíu mày, giọng nói trầm trầm: “Chẳng phải Thượng Niên bảo hôm nay sẽ cùng dùng bữa sao? Nãy giờ đã quá giữa buổi ăn rồi mà vẫn không thấy thằng bé đâu.
Lâu lâu nó với Thượng Phủ mới về đây