Tiếng bước chân vang vọng khắp gian phòng, Tôn Thượng Phủ tiến đến chiếc giường mà cô đang nằm.
Anh không nói gì, chỉ thở dài một hơi nhẹ.
Đứng ngắm nhìn cô một lúc lâu, bàn tay to lớn của anh nhè nhẹ vuốt lấy gương mặt trắng nõn có chút nhợt nhạt của cô, miệng anh mấp máy: “Muốn dậy thì dậy đi.
Không có ăn thịt em đâu.”
Nhan Tĩnh Ảnh nghe có nghe, hiểu có hiểu nhưng vẫn vờ nhắm mắt vờ như không nghe thấy gì.
Tôn Thượng Phủ thở dài một tiếng, đưa tay véo má cô một cái thật mạnh.
Cơn đau đột ngột khiến cô choàng tỉnh, đưa tay lên ôm lấy gò má, dù có hơi tức giận nhưng vẫn không dám lớn tiếng: “Đau quá”
Ánh nhìn anh không chút dao động, tròng đen đứng yên một chỗ nhìn thẳng vào mắt cô.
Tĩnh Ảnh cứ tưởng anh đã nguôi giận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó thì có chút dè dặt, khẽ mím môi lại.
“Anh hỏi em một lần cuối, em đi gặp Tôn Thượng Niên để làm gì?”
Cô cúi đầu không đáp, trong đầu cố gắng nghĩ ra muôn vàn lí do để trả lời nhưng không tài nào nghĩ ra lí do nào thấu tình đạt lí, cô khẽ ngẩng mặt lên, 2 cánh môi khô ráp cọ sát vào nhau: “Em có chút chuyện muốn hỏi anh ta nên….”
“Chuyện gì?” Nghe thấy câu trả lời này, Tôn Thượng Phủ nghiến răng nghiến lợi để mặt áp sát vào mặt cô.
Hơi thở thom thơ của cả hai như muốn quyện vào cùng với nhau, người ngoài cuộc nếu nhìn vào cũng đã cảm thấy ngạt thở, người trong cuộc như cô đây thì lại càng ngột ngạt bội phần.
“Chuyện gì mà em nhất định phải hỏi anh ta cho bằng được?”
“Em..Em muốn hỏi về chuyện của Nhan gia năm xưa.”
Anh dường như đã mất bình tĩnh, tròng mắt thấm đẫm tơ máu, thần sắc thật khiến người khác kinh sợ, anh nắm chặt lấy cổ tay cô mạnh đến nỗi như được cả tiếng xương, hơi nghiêng người xuống giường, giọng anh có chút tức giận: “Em không tin tưởng anh đến mức phải đi hỏi anh ta sao?”
Thấy hai mắt cô sợ hãi mà nhắm nghiền, anh mới hơi thẳng người lên: “Đừng có trưng cái bộ mặt đó ra, anh đang hỏi em đấy.”
Anh nhắm mắt thở dài một tiếng: “Thật ra thì anh tìm thấy nhân chứng sống sót cuối cùng rồi, nhưng mà anh ta lại không chịu hợp tác thế nên anh vẫn chưa muốn nói với em.”
Nhan Tĩnh Ảnh nghe thấy có manh mối liên quan đến Nhan gia thì ngồi bật dậy mặc cho cổ chân trái đau nhức liên hồi do cử động quá đột ngột: “Thật sao?”
Nói được hai chữ đấy thì nước mắt cô đã rơm rớm, chỉ cần có người này thì những khúc mắc trong lòng cô bấy lâu nay sẽ được giải bày.
Dù tâm trạng có chút phấn khởi nhưng có một nỗi lo khiến tim cô hẫng lại một nhịp.
Nếu như mọi thứ chỉ là hiểu lầm như những gì cô đang mong muốn thì tốt, nhưng nếu như mọi chuyện xảy ra như những gì cô không mong muốn thì cô biết đối diện như thế nào với anh đây?
Tôn Thượng Phủ thấy ánh mắt mơ hồ nhìn vào khoảng không vô định của cô thì có chút bất mãn, đôi bàn tay to lớn từ khi nào đã cầm lấy vai cô lay nhẹ vài cái: “Sao vậy? Em lại mơ hồ gì đấy? Đừng nói là em nhớ cái lúc anh ta cưỡng hôn em đấy nhé.”
Đang lơ đãng thì câu nói đó của anh như đánh thức cô dậy: “Không có, em là bị cưỡng ép.
Mà đã là cưỡng ép thì nhất định không có chuyện nhớ nhung đâu.” Mỗi lần nghĩ lại chuyện này thì thân thể cô lại bất giác run lên một cái.
Tôn Thượng Phủ đứng dậy, trầm ngâm nhìn cô: “Anh không muốn em tiếp xúc với anh ta nữa, sau này có chuyện gì cần đi đâu thì nhất định phải nói với tài xế, sẽ an toàn cho em hơn.” Nói rồi anh rời đi khỏi phòng để cho cô thoải mái mà nghỉ ngơi.
“Này, cô nấu chút cháo đem lên cho Tĩnh Ảnh.
Nhớ