Cô đang ngồi đợi Tôn Thượng Phủ đi làm về, đôi mắt chăm chú xem tin tức trên TV.
Không gian phòng khách lúc bảy giờ kém thật tĩnh lặng, chẳng thấy bóng dáng của người giúp việc đâu, chiếc đèn chùm ở giữa phòng không được bật lên.
Thứ ánh sáng nhợt nhạt từ những chiếc đèn nhỏ theo phong cách âu cổ được bày trí khắp bốn bức tường thay nhau chiếu sáng, ánh sáng màu trắng ngả ánh vàng hắc lên gương mặt trắng nõn của cô.
Dù cả cửa chính lẫn cửa sổ của phòng khách đều đã được đóng nhưng bỗng nhiên thân thể Tĩnh Ảnh khẽ run lên, một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô như thể có ai lấy đá lạnh xát lên người.
Cô thấy rất kì lạ, nhưng cũng chẳng để ý đến nó nữa, cô đơn thuần nghĩ rằng sức khỏe của mình vẫn chưa hồi phục nên thi thoảng sẽ bị lạnh người.
Chẳng mảy may quan tâm nữa, Nhan Tĩnh Ảnh cứ thế ngồi chăm chú xem TV tiếp.
Ánh đèn trong phòng bỗng nhiên được bật sáng lên, cô hơi giật mình, theo quán tính nhìn về phía công tắc.
Là anh!
"Anh làm em sợ chết mất." Cô hơi bĩu môi.
Tôn Thượng Phủ cười nhẹ, tiến lại gần sofa rồi ngồi xuống: "Sợ thì lên phòng mà xem, người còn chưa khỏe mà đã lết xuống đây rồi."
Tĩnh Ảnh hơi hậm hực trong lòng nhưng vẫn có ý trêu ghẹo lại: "Chân em đi không nổi hay là anh bế em lên phòng nghỉ ngơi đi."
"Nghe bảo em ở nhà có thể tự lết xuống cơ mà." Tuy nói là nói như thế nhưng chưa kịp chớp mắt thì thân thể bé nhỏ của cô đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng ngực săn chắc của anh.
Nhanh thoăn thoắt hai người đã lên đến chính giữa phòng ngủ.
Anh đưa tay quăng cô xuống giường, nói nhẹ thì không nhẹ nhưng nếu nói mạnh thì cũng không mạnh, lực chỉ đủ để cô hoảng hốt kêu a một tiếng.
Nhan Tĩnh Ảnh hơi biểu môi, hai mắt long lanh lên, mái tóc dài xoăn nhẹ phủ quá nửa khuôn, mặt mũi bày lấy vẻ nũng nịu vô cùng.
Nếu như là nam nhân khác thì chắc chắn sẽ rất động lòng, sẽ không kiềm được ngồi xuống ôm vào lòng mà dỗ dành.
Thật đáng tiếc đây là Tôn Thượng Phủ chứ không phải nam nhân khác.
Trong lòng anh thì cảm thấy rất yêu chiều nhưng vẻ mặt vờ nghiêm nghị: "Đừng trưng cái vẻ mặt cún con đó ra với anh, anh vẫn chưa hết giận đâu."
Cô không chịu thua, cố bật dậy xê dịch thân người một cách khó khăn đến phía mép giường mặt cho cổ chân trái vẫn còn đau nhức, cô chống tay dậy, ngồi theo kiểu chữ M: "Lỗi của em, lỗi của em, em Tôn nhị thiếu gia tha lỗi." vừa nói, cô vừa đưa tay kéo vạt áo xuống để lộ phần xương quai xanh gần như tuyệt mỹ.
Đến giây phút này, anh cũng chẳng còn chịu nổi nữa, lấy thân người mình đè lên thân người cô.
Chiếc mũi cao thẳng khẽ cọ xát vào chiếc xương quai xanh tuyệt mỹ ấy.
Rồi khẽ xê dịch sang những chỗ khác.
Hiểu được ý định của anh, cô đưa tay lên chắn ngang miệng và mũi: "Thật đáng tiếc là em chưa tắm, vả lại thân thể em cũng chưa được khỏe, thật tình không thể chiều lòng thiếu gia."
Tôn Thượng Phủ cười khẩy một cái, đứng thẳng người dậy trực tiếp vác thẳng người cô lên vai bước vào phòng tắm: "Anh cũng vậy."
Bước vào phòng tắm nhanh chóng, anh đặt người cô vào bồn.
Thân thể bé nhỏ trắng muốt của cô nằm gọn ghẽ trong bồn, có lẽ vì da thịt chạm vào thành bồn nên khẽ run lên: “Anh tính làm gì?”
Tôn Thượng Phủ từ từ cởi chiếc áo gile xuống, rồi mở một hai cúc áo đầu: "Chỉ là đi tắm thôi cơ mà? Em nghĩ gì vậy?”
"Em...em có nghĩ gì đâu."
Chiếc áo cuối cùng cũng tuột xuống khỏi thân người rắn chắc màu đồng ấy, từng múi cơ