Dương Trấn quả thực nói được làm được, từ ngày đó về sau, anh không còn xuất hiện ở trước mặt Dương Thính Vũ nữa.Mặc dù bệnh tình của Dương Thính Vũ chuyển biến tốt, nhưng khẩu vị và cảm xúc so với khi… tỉnh lại kém hơn rất nhiều, bác sĩ chỉ đành truyền chất dinh dưỡng giúp cô duy trì thể lực.Sau hai tuần lễ, bác sĩ cho phép cô xuất viện trước thời gian, thân thể đã khôi phục khá tốt, để cô về nhà ngược lại có thể trợ giúp cô điều chỉnh tâm tình.“Lại đây, để mẹ cài nút áo.” Đi ra trước cửa bệnh viện, Chu Thanh Thục tỉ mỉ giúp con gái cài nút áo cho kín, tuy thời tiết không coi là quá lạnh, nhưng thân thể cô mới vừa hồi phục, hiển nhiên phải chú ý một ít.“Vâng.” Dương Thính Vũ lộ ra vẻ mặt cô đơn, ánh mắt cô theo bản năng tìm kiếm hình dáng người khác.Anh không xuất hiện nữa, một lần cũng không có.Trong hai tuần này, gần như tất cả những người quen biết đều đến thăm cô, ngay cả Hạ Sâm và Lục Ly đều tới nhiều lần, thậm chí Liễu Hinh cũng tới hai, ba lần.Dương Thính Vũ cười tự giễu, cô muốn anh không xuất hiện nữa, anh cũng làm được.Rất tốt. Anh rất giỏi.Bỗng, ánh mắt tập trung tại một nơi, đầu óc cô lập tức trống rỗng, sau đó đẩy Chu Thanh Thục chạy về phía đó.“Haizz, Thính Vũ… Thính Vũ…” Chu Thanh Thục không hiểu cho lắm, chạy đuổi theo cô.Là anh! Là anh! Trong đầu Dương Thính Vũ chỉ còn biết điều này, là anh, là người đó! Cô cố gắng tìm kiếm trong đám người, lần theo trí nhớ mà lần lượt xác nhận dáng vẻ của người đó.Thế nhưng… không có!“Thính Vũ, làm sao vậy?” Bạch Vũ Mạn cũng vừa tức thì chạy đến bệnh viện, đứng ở cổng bỗng nhìn thấy Dương Thính Vũ đang cuống quýt tìm cái gì đó, “Cậu sao thế?”“Mạn Mạn, tớ nhìn thấy anh ta…” Dương Thính Vũ bắt lấy tay Bạch Vũ Mạn, kích động và có chút hoảng sợ, thở gấp gáp.“Ai? Cậu thấy ai?” Bạch Vũ Mạn nhìn khắp xung quanh, ở cổng bệnh viện kẻ đến người