Edit: Rose
“Ở thế giới thật, anh là luật sư, phụ trách pháp luật cho một số công ty.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Cha mẹ anh trước kia đều ở trong bộ đội, cho nên tư tưởng có hơi bảo thủ. Hơn nữa anh lại có chút không hứng thú làm việc, hiện tại phần lớn thu nhập, đều là từ phối âm thương mại.”
“Lần trước anh từ nhà quay về, em đợi anh. Hôm đó là vì cha anh có quan niệm truyền thống, không thể hiểu anh, nên mới xảy ra chút mâu thuẫn.”
Chân Tích sửng sốt, nghe Phó Dật Hạo tiếp tục nói: “Anh muốn từ chức.”
“Sau đó…” Anh suy nghĩ chốc lát lại tiếp tục bổ sung: “Cha mẹ khỏe mạnh, trong nhà còn có một em gái, em đã gặp rồi. Lần trước nói chuyện yêu đương đã là nhiều năm trước, cụ thể bao lâu… anh cũng không nhớ.”
Như là không biết nói gì, anh tạm dừng lại.
Chân Tích thú vị nhìn anh, trong lồng ngực xuất hiện một tia cảm xúc khác, ấm áp, nhẹ nhàng và hơn thế nữa. Một nơi nào đó đã rất lâu không có ai ghé thăm tan chảy.
Người tức giận trước mắt cao to tuấn tú, đang có chút lo lắng hồi hộp nhìn cô, như vắt hết chất xám, nghĩ xem còn cái gì muốn nói với cô.
“Phạm vi bạn bè của anh rất đơn giản, không có gì lộn xộn, phần lớn những người giữ liên lạc, đều liên quan đến công việc… Còn lại là những người cùng anh lớn lên, hôm nay bọn họ đều đến.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Chân Tích đã quên không nói những lời này, hiện tại đột nhiên nghe anh nhắc tới, ông nói gà, bà nói vịt bổ sung nói.
Phó Dật Hạo bị ngắt lời, sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện trả lời: “Cảm ơn.”
“Hì hì—–”
Chân Tích đột nhiên cười ra tiếng.
Phó Dật Hạo nhìn thoáng qua cô gái trước mắt, làn da trắng như phát sáng, tóc buộc ở sau tai, theo động tác cúi đầu cười của cô, có vài sợi rơi ở phía trước.
Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Không biết có phải là do Chân Tích thường xuyên ở nhà làm bánh hay không, hương vị bơ ngọt ngào cứ tỏa ra như vậy.
Thật ngọt.
Đầu lưỡi lại chọc chọc răng nanh, đã lâu rồi Phó Dật Hạo không có cảm giác hồi hộp như vậy. Nhìn Chân
Tích thả lỏng gương mặt, anh thừa thắng xông lên: “Có thể em không tin… Lần đầu tiên anh gặp em, đã cảm thấy khang khác, là lần đưa tiểu Tuyền đi lấy bánh đó.”
“Hình như là thích em, thích như thế nào? Chính là một người ba mươi tuổi, đột nhiên giống như trở về mười tám tuổi. Bối rối tay chân, không biết nên làm gì, anh còn đến hỏi mọi người xung quanh đã kết hôn rằng theo đuổi con gái như thế nào. Từng người đều nói tặng quà, tặng đồ, đưa cái này cái kia, anh cảm thấy thật tầm thường, nên nhân lúc em phát trực tiếp anh mới tặng du thuyền. Anh…”
“Anh con mẹ nó.”
Phó Dật Hạo chửi nhỏ một tiếng.
Chân Tích bước từng bước về phía trước, ôm chầm lấy Phó Dật Hạo.
Cơ thể mềm mại cứ ôm lấy mình như vậy, dường như khoảng trống trong tim được lấp đầy. Phó Dật Hạo ngây ngẩn cả người.
Hành động của Chân Tích là do không thể kiềm chế.
Chóp mũi vấn vít toàn là mùi thuốc lá.
Trong lồng ngực tựa như có nguồn nhiệt, cuồn cuộn không ngừng tỏa nhiệt độ.
Sau khi Phó Dật Hạo kịp phản ứng, vội vàng ôm lấy thắt lưng Chân Tích. Dường như trong nháy mắt, tất cả đều đã đủ đầy.
Tất cả đều có được cả thế giới.
“Chúng ta ở bên nhau đi.”
Chân Tích nhỏ giọng nói.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng lại rơi vào tai Phó Dật Hạo rất rõ ràng.
Đời này Chân Tích có hai việc can đảm nhất: Chuyện thứ nhất là gây dựng sự nghiệp, chuyện thứ hai là chuyện yêu đương. Một người, thích đã nhiều năm trên mạng, trong thế giới thật chưa gặp gỡ nhiều lần, một người ba mươi tuổi, khi tỏ tình lại y như một đứa trẻ, cùng nhau nói chuyện yêu đương.