Edit: Rose
Sau khi Chân Tích về nhà, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được oán giận sâu nặng của Phó Dật Hạo.
Tết âm lịch vừa đi qua, mẹ Chân vốn có ý muốn dàn xếp buổi xem mắt cho Chân Tích, nhưng mà nhìn đến con gái nhà mình, mỗi ngày đều gọi điện thoại nhiều như vậy, rốt cục mẹ Chân cũng phát hiện có điều không đúng.
“Bạn trai à?”
Chân Tích nhìn mẹ Chân một cái, nói: “Dạ, vừa nói chuyện ạ.”
Hai mắt mẹ Chân tỏa sáng.
Tựa như người bị bỏ đói gặp được đồ ăn, hai mắt tỏa ra lục quang.
“Người ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, quen nhau bao lâu rồi?”
Chân Tích thờ ơ nhìn mẹ Chân: “Người Thương Thành, 30 tuổi, luật sư, mấy tháng rồi.”
Mẹ Chân hài lòng: “Luật sư rất tốt, khi nào hẹn gặp mặt? Mẹ kiểm tra cho con.”
Chân Tích: “…”
“Con còn lo lắng mẹ sẽ cảm thấy con gả xa.”
Mẹ Chân trong lòng cao hứng, xua tay: “Có thể gả đi là tốt rồi, hơn nữa Thương Thành chỉ cách Khê thị mấy giờ đi xe thôi.”
Có thể gả đi là tốt rồi…
Chân Tích giận dỗi đi vào phòng, đóng cửa lại, ngăn cách giọng nói của mẹ mình ở bên ngoài.
Không nghe tiếng mẹ Chân bát quái bên ngoài, ngón tay của Chân Tích bắt đầu lạch cạch đánh chữ trên màn hình: [Em nói mẹ em có bạn trai.]
Phó Dật Hạo bên kia trả lời rất nhanh: [Anh cũng nói với mẹ rồi.]
Chân Tích nhìn tin nhắn đó, sửng sốt vài giây, trong nháy mắt cho dù cách màn hình cũng cảm thấy khẩn trương: [Dì nói thế nào?]
Phó Dật Hạo: [Dì em nói tình cảm của anh rốt cục cũng thông suốt, vui vẻ y như một đứa trẻ 50 tuổi.]
Chân Tích không nói gì.
Buổi tối trước khi ngủ Phó Dật Hạo muốn biết cụ thể địa chỉ nhà của Chân Tích, nói muốn gửi Chân Tích chuyển phát này nọ. Chân Tích hỏi thật lâu cũng không hỏi được là cái gì, qua vài ngày đã sắp quên chuyện này. Khi cô sắp hoàn toàn quên đi việc này, cuối cùng sáng sớm một ngày nào đó, nhận được hai bó hoa, Chân Tích một bó, mẹ Chân một bó.
Là lễ tình nhân.
Chân Tích và mẹ Chân mỗi người ôm một bó hoa, cha Chân hai tay trống trơn đứng ở một bên. Sau khi Chân Tích giải thích về nguồn gốc của hai bó hoa, cô liền trơ mắt nhìn mẹ mình, vui vẻ y như một đứa trẻ 50 tuổi.
Buổi tối YY có lễ công bố kịch truyền thanh, Mộ Dật cũng tham gia. Trước tiên Chân Tích bắt tay vào hoàn thành hết mọi việc, sau đó sớm ngồi trên YY.
Mộ Dật hình như đã lâu không lên YY, Chân Tích có chút chột dạ nghĩ, có lẽ chính mình cũng đã lâu rồi không vào YY?
Đã có rất nhiều người đang chờ, phần đầu có vài cuộc phỏng vấn, nghe người chủ trì nói tối nay Mộ Dật có việc, có thể sẽ đến trễ. Chân Tích bĩu môi, có việc gì thế?
Tin nhắn Weibo đã được gửi qua rất lâu, vẫn chưa trả lời.
Khi người chủ trì nói những lời này, phía dưới fan đều bắt đầu bình luận, không phải là đại thần Mộ Dật hẹn hò đấy chứ? Lễ tình nhân, hoa hồng dưới ánh trăng gì đó…
Không phải là đi hẹn hò chứ?
Chân Tích tỉ mỉ đi nghiền ngẫm những bình luận của mấy người đó, trong lòng cũng bắt đầu có những suy nghĩ lung tung. Nếu không phải đi hẹn hò, tại sao lâu như vậy còn chưa lên?
Bề ngoài vô cùng nồng nàn tình cảm, Chân Tích đã có chút cảm giác không thể gọi tên.
Thời gian đã sắp qua chín giờ, người hâm mộ thậm chí đều bắt đầu nghi ngờ, có phải đại thần Mộ Dật vốn không đồng ý đến, mà là kế hoạch cọ nhiệt của người tổ chức. Nếu không phải trước đó Chân Tích có hỏi qua Mộ Dật, cô suýt nữa cũng cho là như thế.
Còn chưa trả lời Weibo nữa…
Khi Chân Tích đã buồn ngủ, cuối cùng, âm thanh quen thuộc ở bên kia cũng vang lên.
Không giống với ngày thường, âm thanh truyền đến từ bên kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dịu dàng như ngọc, giống như mỗi lần trước kia Mộ Dật trên kênh YY.
“Thật xin lỗi, bởi vì có chút việc, để mọi người đợi lâu.”
Bình luận bùng nổ, không chỉ có bình luận, rất nhiều hậu bối đang trực tuyến cũng lên tiếng chào hỏi, người chủ trì tận lực giữ trật tự, quản lý phòng YY bất đắc dĩ, ôm một nhóm người xuống tuyến.
“A a a a, nam thần rốt cục anh cũng đến.”
“Thật xin lỗi ban tổ chức, vội vàng nghĩ nam thần không tới.”
“Mộ Dật Mộ Dật…”
“Cả đời yêu Dật, bất ly bất khí*.”
*Bất ly bất khí: Không xa rời, không chia lìa.Không khí hiện trường rất náo nhiệt, Chân Tích nhìn bình luận, đắm chìm thật lâu trong suy nghĩ của một fan nhỏ nhoi, bỗng nhiên cũng bị kích thích. Cô cũng gửi một bình luận: “Cả đời yêu Dật, bất ly bất khí.”
Anh cười nhẹ một tiếng.
Người hâm mộ nghe thấy tiếng cười này, càng thêm nhiệt tình.
Người chủ trì bắt đầu nói chuyện phiếm với Phó Dật Hạo, hỏi anh vì sao đến trễ như vậy, có phải hẹn hò không.
Mặt Chân Tích nóng lên, không hẹn hò với anh làm cô có chút
chột dạ.
“Bây giờ không có hẹn hò, chút nữa thì không chắc.”
Fan hâm mộ bắt đầu công phá bình luận: “A a a a, nam thần có bạn gái rồi?”
Này đã gửi rất lâu, sau khi Mộ Dật nhìn thấy, rất thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, có.”
Chân Tích đột nhiên có hơi muốn rời đi.
Nhưng mà vừa rồi không có ai biết cô ở đây, cô chột dạ làm gì?
Nhìn thấy bình luận trái tim tan vỡ của các fan nữ, Chân Tích vỗ ngực, tiếp tục nghe Mộ Dật nói chuyện.
Sau một hồi lễ công bố kịch truyền thanh, biến thành buổi trao đổi riêng với Mộ Dật trên YY. Sau khi nói chuyện chốc lát, người chủ trì mới hỏi Mộ Dật, vì sao trực tuyến bằng điện thoại di động.
Mộ Dật bình tĩnh trả lời: “Tôi đang ở bên ngoài, sợ quá trễ, nên đành trực tiếp lên bằng điện thoại.”
Người chủ trì hỏi: “Ở bên ngoài làm gì thế?”
Mộ Dật tiếp tục bình tĩnh nói: “Đang đợi bạn gái.”
Đang đợi… bạn gái?
Đầu Chân Tích ong ong, lại như chết đứng.
Lúc này, trên màn hình đã nổi lên một làn sóng bình luận lớn hơn: “Mộ Dật đang đợi tôi, không cần cảm ơn.”
“Đợi lâu như vậy cuối cùng cũng công khai, đúng vậy, chính là tôi.”
Người chủ trì đột nhiên nghẹn lại.
Lời này anh trả lời như thế nào đây?
“Tích Tích không ở đây nghe sao?” Âm thanh của Phó Dật Hạo, đột nhiên, bất ngờ không phòng ngự truyền đến từ bên kia. Còn gọi tên Chân Tích, Tích Tích, Tích Tích là ai? Tối hôm nay tất cả mọi người đều là Tích Tích.
Mặt Chân Tích như thiêu cháy, cách màn hình, ù ù cạc cạc.
Không nên mà, cô vẫn chưa đổi sang nick phụ, vẫn còn đang trên thế giới ảo mà.
Chân Tích rối rắm, đã hoàn toàn quên Phó Dật Hạo nói rằng đang đợi cô.
“Anh đang ở dưới nhà em.” Ngừng hai giây, anh tiếp tục nói.
Chân Tích…
Dưới lầu nhà ai? Anh ở dưới lầu nhà ai? Dưới lầu gì cơ?
Người hâm mộ hoàn toàn điên cuồng.
Chân Tích nhanh chân mang dép lê chạy đến cửa sổ, đứng ở cửa sổ đã có chút đông lạnh. Hai má lạnh lẽo tiếp xúc với không khí bên ngoài, bị gió thổi đến đỏ bừng.
Chiếc xe Land Rover màu đen, người đàn ông đứng dựa vào xe. Áo len nâu nhạt, áo khoác dáng dài màu đen, dáng người cao ngất, ngũ quan tuấn tú, tay cầm một bó hoa.
Một bó hoa hồng đỏ kiều diễm.
Còn lớn hơn bó hoa được đưa đến vào buổi sáng.
Anh nhìn về phía cô, cho dù là khoảng cách lầu trên lầu dưới, Chân Tích như là có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh.
Trên mặt chợt lạnh, nước mắt rơi xuống, Chân Tích cũng không biết vì sao, bỗng dưng lại khóc. Còn cảm động hơn việc làm ra một món điểm tâm ngon, còn cảm động hơn việc kiếm được rất nhiều tiền.
Đây là một quá trình bắt đầu yêu từ âm thanh, đầu tiên là thích âm thanh của anh, sau đó là gặp được anh.
Từ đó đến giờ, anh cho em nhiều bất ngờ và yêu thương như vậy.
Chân Tích dưới ánh mắt kinh ngạc của mẹ Chân mang dép lê chạy xuống lầu, hoa hồng cùng với người, đều được ôm vào lòng Phó Dật Hạo. Chân Tích vẫn khóc, Phó Dật Hạo tùy ý ôm cô, YY còn chưa tắt.
Chân Tích ngửi mùi hoa hồng, ngửi mùi Phó Dật Hạo, còn tốt hơn tất cả bánh ngọt mà cô đã làm.
Cô có thể cảm giác được Phó Dật Hạo đang cười, trong ngực luôn rung động, sau đó buông thõng một tay, chậm rãi ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Sao vừa vặn lại là em?
Tuyết bắt đầu rơi trên bầu trời, đôi nam nữ trẻ tuổi đứng dưới ánh đèn mờ, thân mật ôm nhau.
Vậy tương lai sau này, chính là em.
(^ω^) TOÀN VĂN HOÀN (^ω^)