Edit: Rose
Phó Dật Hạo chân dài, nghe vậy xoay người, mặt nghi hoặc nhìn Chân Tích.
Mặt Chân Tích có chút hồng, cô nhìn Phó Dật Hạo trước mắt, mở miệng nói: “Tôi thuê phòng đối diện.” Cô vừa nói vừa chỉ chỉ phía sau.
Phó Dật Hạo nhíu mày, chờ cô nói tiếp.
Nhưng mà Chân Tích cũng không biết nên nói gì tiếp đây…
Chân Tích sắp xếp ngôn từ, nói tiếp: “Sau này chúng ta là hàng xóm, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Lúc này Phó Dật Hạo tích chữ như vàng mới nói tiếp:
“Được.”
Sau đó xoay người, mở cửa.
Phó Dật Hạo đã định lách người đi vào phòng, nhưng nhìn Chân Tích đứng ngoài cửa, cuối cùng dừng lại một chút.
Âm thanh của anh nghe như có chút cảm mạo, nhưng cảm mạo này hình như một chút cũng không ảnh hưởng đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh.
Động lòng người, du dương như ngọc.
Anh nhếch khóe miệng, nhìn Chân Tích cười nhẹ: “Tôi biết rồi, cô muốn
vào trong?”
A?
Cảm giác quen thuộc lại đến.
Thanh âm dễ nghe như sấm nổ bên tai Chân Tích.
“Không không…” Chân Tích vội vàng khoát tay, mở miệng giải thích: “Là tôi không nghĩ đến lại gặp anh trong này, nên đến bắt chuyện một chút thôi.”
Cô hít sâu một hơi, chỉ Lý Như bên kia: “Tôi đi ăn cơm với bạn, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Phó Dật Hạo chống tay trên khung cửa, nhìn Chân Tích rời đi.
“Đinh—”
Thang máy một lần nữa dừng ở tầng 16. Phó Dật Hạo hoàn hồn, lúc này mới khẽ đóng cửa lại.