Nhắc mới nhớ, đây cũng là chuyện xưa rồi.
Mẹ Thẩm Tứ nhất quyết lấy chồng xa, sau khi kết hôn với ba Thẩm, bà bận rộn với sự nghiệp, càng không có thời gian chăm sóc ba mẹ già.
Những ngày bà không thể chăm sóc ba mẹ, đều nhờ cả vào người đồng hương - mẹ của Lâm Úy.
Mẹ Lâm không ngại vất vả để giúp bà chăm sóc, phần ân tình này bà luôn ghi nhớ, từ nhỏ đã dạy Thẩm Tứ, sau này nhất định phải đến thăm dì Lâm thường xuyên hơn.
Sở dĩ Thẩm Tứ chọn thành phố Tô để học cấp 3, một là để được gần bà ngoại hơn, còn hai là để báo đáp ân tình của dì Lâm.
Cậu đã đến nhà dì Lâm không ít lần, luôn biết dì Lâm có một đứa con gái nhưng không biết cô ta là bạn cùng lớp, Lâm Úy.
Chuyện này là Lâm Úy chủ động nói cho cậu.
Vậy nên dì Lâm có yêu cầu gì với cậu, chỉ cần có thể làm được cậu sẽ làm, huống chi chỉ là dạy kèm cho Lâm Úy.
*
Trước khi thi đại học, để cổ vũ mọi người, nhà trường đã tổ chức một buổi phát biểu cho những học sinh tốt nghiệp xuất sắc, Diệp Thư Từ vô tình ngồi cạnh Thẩm Tứ.
Các anh chị khóa trên nói chuyện rất vui vẻ trên sâu khấu, nhưng Diệp Thư Từ một chút cũng không nghe vào, thỉnh thoảng lại mượn cớ vuốt tóc nhìn lén Thẩm Tứ vài lần, tim đập như trống.
Rõ ràng đã từng ngồi cùng bàn với nhau, sao còn thẹn thùng như vậy chứ?
Rõ ràng đã nhìn người ta vô số lần, sao vẫn không thấy đủ?
Diệp Thư Từ ghét mình không có tiền đồ, nhưng cô không có tiền đồ như vậy đấy.
Thẩm Tứ hỏi cô: "Cậu muốn học trường nào?"
"Hải đại."
Thật ra Diệp Thư Từ không tính chọn trường, thành tích cô tốt, có thể chọn nhiều trường, cũng không phải nếu không phải Hải đại thì không được, mà vì Đường Tiếu luôn lải nhải bên tai dì cô đã thi đậu vào Hải đại, nếu đậu Hải đại sẽ hãnh diện biết bao nhiêu, nên phản ứng đầu tiên của cô là Hải đại.
Diệp Thư Từ đẩy vấn đề này lại cho cậu: "Cậu thì sao?"
Thẩm Tứ suy nghĩ: "Tôi chưa nghĩ tới."
Nhưng đã có không ít trường tung cành oliu cho Thẩm Tứ, cậu muốn học ở đâu cũng được.
Cuộc trò chuyện ngắn kết thúc ở đây, Diệp Thư Từ chưa bao giờ nghĩ đến sau cuộc trò chuyện này lại có nghĩa gì.
Vào ngày 1 tháng 6, trường tổ chức chụp ảnh tốt nghiệp, sau khi chụp ảnh tốt nghiệp xong sẽ nghỉ học, trực tiếp tham gia kỳ thi đại học.
Khuôn viên trường cực kỳ yên tĩnh.
Trước đây sinh hoạt tập thể nhất định sẽ rất ồn ào, cậu xô tôi đẩy, nhưng lần này lại yên tĩnh lạ thường.
Có lẽ ai cũng ý thức được rằng sau ngày hôm nay, mọi chuyện đã thực sự kết thúc, và lớp năm của trường THPT số 1 không biết bao nhiêu năm nữa mới được tề tựu đông đủ như bây giờ.
Thủy Bắc Sơn Nam, đường ai nấy đi, sau khi thi đại học, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Trong lòng Diệp Thư Từ nặng trĩu, đầy rẫy những suy nghĩ hỗn độn, cùng Khương Hiểu đến sân thể dục, vẫn có thói quen dùng khóe mắt nhìn xem có thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc không.
Cô lặng lẽ đi theo bóng dáng cậu hai năm, thậm chí còn quen thuộc với bóng lưng hơn khuôn mặt cậu.
Đây là ngày buồn nhất trong những năm cấp 3 của cô.
Rốt cuộc cũng đến ngày chia tay.
Có lẽ tất cả những mối tình thầm kín trên đời này sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Các giáo viên sắp xếp chỗ ngồi và hoa tươi, cô Vương Vật lý đã được minh oan, cũng đến chụp ảnh, Lâm Tuyết Nguyên đứng ở cuối hàng không nói một lời.
Rốt cuộc cô Vương cũng tốt bụng, sẵn sàng làm hòa với Lâm Tuyết Nguyên.
Diệp Thư Từ vờ như vô tình nhìn xung quanh, cô chỉ muốn biết Thẩm Tứ ở đâu, nhưng cô không tìm được Thẩm Tứ.
Khương Hiểu đứng bên phải Diệp Thư Từ: "Cái tên Chu Tử Kỳ đó đi đâu rồi?"
Thi Hiểu Lôi giúp thầy Trần chỉnh lại vị trí của mọi người, Diệp Thư Từ ngày càng lo lắng, rốt cuộc Thẩm Tứ đi đâu? Cậu sẽ không tùy tiện đến mức không chụp ảnh tốt nghiệp.
Bầu trời trong xanh, không khí trong lành.
"Chờ một chút." Hai thiếu niên chạy như gió đến, là Thẩm Tứ với Chu Tử Kỳ, người sau lè lưỡi cười đùa: "Vừa rồi anh Tứ chờ tôi đi vệ sinh, bị tiêu chảy."
Đám đông phá lên cười lớn.
Lớp trưởng nói: "Hai người các cậu cao, đứng ngoài cùng bên phải nhé."
Chu Tử Kỳ tìm một chỗ trống phía ngoài cùng bên phải rồi ngồi xuống, nhưng Thẩm Tứ lại đến gần phía bên phải, cũng là phía sau Diệp Thư Từ: "Ở đây được chứ?"
Lớp trưởng gật đầu.
Cứ vậy, Thẩm Tứ chỉ cách cô hai cm, Diệp Thư Từ nín thở, tim đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.
Xếp hàng mất thời gian nhưng chụp ảnh thì chưa đầy một phút, chụp ảnh xong, học sinh chạy tán loạn như chim sổ lồng.
Diệp Thư Từ bước lên lầu, nghe bạn của Lâm Úy nói: "Lâm Úy, Thẩm Tứ không đứng ngoài cùng là vì cậu sao?"
Trái tim Diệp Thư Từ nặng trĩu.
Vốn dĩ còn một chút may mắn, có lẽ Thẩm Tứ muốn đứng gần cô?
Cô quên mất, Lâm Úy đứng trước cô.
Có lẽ Thẩm Tứ muốn đứng gần Lâm Úy.
Buổi chiều, giáo viên từng môn thay phiên nhau dặn dò những việc cần chú ý khi thi, thầy Trần phát giấy dự thi cho mọi người, bất đắc dĩ thở dài thông báo tan học.
Đây cũng là lần cuối tan học, bị nhốt trong cái lồng của năm cuối cấp một thời gian, khoảnh khắc được giải phóng, thế nhưng lại không cảm giác được chút tự do nào.
Bên kia biển người, Diệp Thư Từ nhìn về phía Thẩm Tứ.
Thiếu niên cúi đầu, đang viết gì đó vào cuốn sổ, diện mạo anh tuấn, cô thích mùi cơ thể sạch sẽ của cậu, thích diện mạo của cậu, thích tất cả mọi thứ thuộc về cậu.
Chỉ cần cậu ở cạnh cô, thâm tâm cô sẽ bình yên, chỉ cảm thấy năm tháng thật tĩnh lặng.
Các bạn học vì chia tay mà buồn bã, lớp trưởng dẫn đầu viết những lời chúc lên bảng đen.
Bọn cô viết: Chúc tôi vượt núi vượt biển, không ngại khó khăn.
Bọn cô viết: Cưỡi gió đạp sóng, đường đời suôn sẻ.
Bọn cô viết: Chăm chỉ học tập hơn mười năm, lập hoài bão tuổi trẻ, không muốn chỉ làm cây cỏ.
Bọn cô viết: Lưỡi gươm từ việc mài dũa mà thành, hương thơm của hoa mai trải qua lạnh giá mà có.
Bọn cô viết: Chúc cuộc đời cậu như trăng tròn, cầu được ước thấy.
Các bạn học lần lượt đi lên rồi lần lượt đi xuống, bảng đen to lớn nhanh chóng được lấp đầy, Diệp Thư Từ hít một hơi thật sâu, buồn bã khôn cùng.
Mặt trời ngã về tây, nắng chiều ngập nửa bầu trời, tô điểm cho khuôn mặt của thiếu nữ thêm mịn màng xinh xắn.
Diệp Thư Từ mỉm cười ôn hòa, đôi mắt cô dịu dàng, bảng đen đầy những lời chúc hiện lên trong mắt cô, nhưng giờ phút này, trong lòng cô chỉ có thiếu niên cách cô rất xa lại rất gần.
Diệp Thư Từ cầm viên phấn, trong lòng cô tràn ngập sự mất mát khi phải chia tay, góc dưới bên phải của bảng đen, cô viết từng chữ một-
Dù không bao giờ gặp lại, cũng muốn ngày ngày bình an.
Chúc tương lai của cậu luôn được suôn sẻ, vĩnh viễn tỏa sáng.
Chu Tử Kỳ gọi Thẩm Tứ chơi trận cuối cùng, thiếu niên mặc đồng phục, khi trở lại lớp thì trời đã tối, bình thường Chu Tử Kỳ tùy ý, nhưng nhìn vào lớp học vắng vẻ, không một bóng người, trái tim cũng trống rỗng theo.
"Anh Tứ, cậu nhìn gì vậy?"
Thẩm Tứ đứng cạnh chỗ của mình, nhìn chằm chằm nét chữ xinh đẹp ở góc dưới bên phải của bảng đen.
Cửa sổ lớp học bị gió thổi mở ra, gió mùa hè nóng bức, Thẩm Tứ dời tầm mắt, đeo cặp lên, nhẹ nói: "Không có gì."
"Đi thôi, Chu Tử Kỳ."
"Được, anh Tứ."
Đây là lần cuối tan học, cũng là lần cuối rời khỏi sân trường quen thuộc, dáng người cao gầy của thiếu niên dần đi xa.
Gió dần thổi, cũng đem chuyện cũ thổi xa.
Ba năm cấp ba, giờ phút này như hạt cát bị thổi đi mất.
*
Mấy ngày thi đại học, Đường Tiếu không ép Diệp Thư Từ học nữa.
Có học hay không cũng không khác lắm, nếu học không tốt, dù có liều mạng học cũng thi không tốt, không ai nghĩ rằng Diệp Thư Từ lại bị sốt cao.
Đầu óc cô mờ hồ, không biết là mơ hay thực.
Cảnh tượng Thẩm Tứ đi về phía Lâm Úy cứ lặp lại, hay Thẩm Tứ đang kiên nhẫn dạy kèm cho Lâm Úy, vẻ mặt dịu dàng vô cùng.
Dáng người cậu chàng thẳng tắp, làn da còn trắng hơn hầu hết các cô gái, nụ cười lúc nào cũng bất cần lười biếng.
Đáng tiếc sự dịu dàng ấy không dành cho cô.
*
Diệp Thư Từ duỗi thẳng tay, tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mang cơ thể ốm yếu đi thi đại học.
Trong hai ngày thi đại học, thời tiết âm u.
Diệp Thư Từ làm bài thi không tốt, ít nhất là tệ hơn nhiều so với dự đoán của cô, nhưng hầu hết tất cả thí sinh đều nói bài thi quá khó, dù sao cũng đang cạnh tranh với thí sinh cả nước, cô không biết mình có thể đạt được thứ hạng nào.
Dù thế nào đi nữa, chuyến này cô đã bình an sống sót, cô đã rớt nửa cái mạng rồi.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa lất phất, Diệp Thư Từ đã đem sẵn ô, bình tĩnh bước xuống cầu thang, không ngờ lại gặp được Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ chủ động chào hỏi: "Diệp Thư Từ."
Cả hai đều không nói về kỳ thi đại học, cô thuận miệng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Tứ thi ở tòa đối diện, tới đây làm gì.
Thẩm Tứ nói: "Tôi chờ Lâm Úy, cậu ấy không mang ô."
Lại là Lâm Úy.
Diệp Thư Từ mím môi, cảm thấy bất lực, rũ mắt nhìn mặt đất ẩm ướt, chán nản gật đầu: "Được, vậy tôi đi đây."
Cô cầm ô, bước từng bước nhỏ, như thể đang bước vào vận mệnh đã định sẵn của mình.
"Diệp Thư