"Chuyện này có gì mà không thể trả lời." Diệp Thư Từ nói: "Hôm đó trả lời tin nhắn, tôi vốn tưởng phỏng vấn vẫn chưa xong, không ngờ hôm sau hiệu quả lại nhanh như vậy."
"Tạm tin cậu." Thẩm Tứ ngoéo mũi cô một cái.
Diệp Thư Từ lại lui về sau.
Giữa hai người trầm mặc bao trùm, hai người đã một tuần không gặp, không biết vì sao, Diệp Thư Từ lại thấy hơi xấu hổ khi nói chuyện lại với anh.
Cô không biết cảm giác khó giải thích này đến từ đâu.
"Sau này phải chú ý an toàn." Thẩm Tứ đột nhiên nói: "Thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện tốt, nhưng cậu cũng phải xem xét tình huống của mình, vạn nhất không tìm được đồ, mà ngược lại còn làm tổn thương mình thì sao?"
Người đàn ông cau mày, trên mặt hiện rõ sự quan tâm.
Giọng điệu Thẩm Tứ hơi nghiêm túc, nhưng vẫn ẩn chứa chút bất đắc dĩ, ánh mắt người đàn ông thâm thúy.
Miệng Diệp Thư Từ khô khốc, giọng nói dường như không còn là chính mình, cô mím môi: "Sao lại nói với tôi những chuyện này."
"Chú cảnh sát yêu cầu." Giọng nói người đàn ông kéo dài, âm cuối chậm rãi, mang theo ý khiêu khích.
"Tôi cũng không phải trẻ con."
Thẩm Tứ cúi đầu, nhìn cô gái cúi đầu lộ ra vành tai trắng nõn, anh khẽ cong môi: "Bạn cùng bàn nhỏ, chẳng lẽ không phải là một đứa trẻ sao?"
Bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn thích gọi cô là bạn cùng bàn nhỏ.
Diệp Thư Từ chưa từng nói cho ai biết, thật ra cô rất thích cách xưng hô này, mỗi khi người đàn ông mỉm cười gọi cô như vậy, đều như gió xuân lướt qua.
"Thẩm Tứ, cậu thường đến đây làm làm việc sao?"
Cô nhìn anh dường như rất quen thuộc với cảnh sát.
"Ừ, đương nhiên."
"Khá vất vả."
"Không vất vả." Thẩm Tứ liếc cô một cái, đôi mắt đen láy mang theo nụ cười nhẹ: "Dù sao cũng phải tích cóp cho vợ."
Nhắc tới những lời này, Diệp Thư Từ nuốt xuống hết những lời muốn nói, tim đập nhanh hơn, cô hết lần này đến lần khác tự nhủ - người đàn ông nào cũng muốn lấy vợ, Thẩm Tứ chỉ thành thật thôi, thật ra không liên quan gì đến cô.
Nhưng khi Diệp Thư Từ nghĩ đến lời trêu chọc của người đàn ông, hai má vẫn nóng bừng.
Ngón tay cô gái cuộn tròn vào nhau, Thẩm Tứ thu hết động tác nhỏ của cô vào đáy mắt, đôi mắt cong cong, nhưng lại không nói gì.
"Đúng rồi." Thẩm Tứ nhướng mày: "Có đói không?"
Thật ra Diệp Thư Từ không đói.
Trước khi xem lễ hội âm nhạc đã ăn tạm để lót dạ, sau khi những chuyện này xảy ra, đã sớm đem chuyện ăn cơm vứt ra sau đầu.
"Không đói."
Thẩm Tứ "Ồ" một tiếng, mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: "Nhưng tôi mới phát hiện gần đây có một quán mì rất ngon."
Diệp Thư Từ xấu hổ khi bị lung lay.
Chịu đựng.
Cô phải chịu đựng.
Không ngờ, người đàn ông khoanh tay, bình tĩnh nói thêm: "Còn chuyên làm mì trộn."
Diệp Thư Từ tiếp tục nuốt nước bọt, gãi đầu, nghịch ngợm nói: "Aizz, hình như thật sự cảm thấy hơi đói?"
Thực ra vốn dĩ cũng nên ăn cơm, dù sao Lộ Giai Ân bị trộm balo khi đang đợi thịt xiên.
Thẩm Tứ cuối cùng cũng hài lòng, người đàn ông nhìn cô thật sâu rồi bước ra ngoài.
Anh lái xe, vừa lúc Diệp Thư Từ không có xe, hai người cùng đến quán mì, Thẩm Tứ đi tới gọi hai phần mì trộn cay, còn gọi thêm vài món ăn kèm.
"Sao lại gọi nhiều như vậy?" Diệp Thư Từ chống cằm: "Sợ chúng ta ăn không hết đấy."
"Sợ cậu ăn không đủ." Người đàn ông bình tĩnh nhướng mày, giọng điệu trêu chọc.
Anh đang cười nhạo cô là thùng cơm sao?
Thật ra Diệp Thư Từ ăn không nhiều, thậm chí còn ít hơn một chút so với những cô gái bình thường, mặc dù thích thức ăn cay và dầu mỡ nhưng lại không ăn nhiều nên giữ dáng rất tốt.
"Ngon không?"
Diệp Thư Từ ăn mấy ngụm mì lớn, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, độ cay hợp khẩu vị, cô hài lòng nói: "Rất ngon."
Thẩm Tứ im lặng nhìn cô, đột nhiên cười: "Sau này sẽ đưa cậu đến ăn nữa."
Diệp Thư Từ ngơ ngác chớp mắt.
Còn có sau này sao?
Ăn xong Thẩm Tứ đưa cô về nhà, dọc đường Thẩm Tứ lái xe rất chậm, vốn chỉ nửa tiếng, nhưng anh lái gần một tiếng mới về đến nhà.
Đến dưới lầu tiểu khu, Diệp Thư Từ đẩy cửa xe ra, thuận miệng nói: "Hôm nay về nhà hơi lâu nhỉ."
Thẩm Từ giúp cô cởi dây an toàn, động tác nhẹ nhàng, khẽ cười: "Phải xem là đi cùng ai."
Diệp Thư Từ còn chưa kịp nhận ra lời này có ý gì, đã xuống xe, không ngờ Thẩm Tứ cũng đi xuống, người đàn ông cao lớn, trong đêm nhìn vô cùng đẹp trai.
Diệp Thư Từ siết chặt quai túi, chỉ cảm thấy xung quanh mình đều là hơi thở của người đàn ông, cô nói với giọng điệu đùa cợt: "Thẩm Tứ, đừng nói với tôi là cậu còn muốn lên ngồi nữa đấy."
Dù sao người đàn ông này đã từng làm vậy.
Thẩm Tứ vô cùng hứng thú nói: "Nếu cậu muốn, đương nhiên tôi sẽ không từ chối."
Anh rất thông minh, trực tiếp ném vấn đề ngược lại cho cô, Diệp Thư Từ hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài vài bước, mỉm cười nói với anh: "Được rồi, ngủ ngon, Thẩm Tứ."
"Cảm ơn hôm nay cậu đã mời." Diệp Thư Từ mím môi: "Mì rất ngon."
Trong đêm tối không nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, Diệp Thư Từ không thấy rõ vẻ mặt của anh, đang định rời đi thì Thẩm Tứ đột nhiên bước tới, nắm lấy cổ tay cô.
Sức cũng không lớn.
Nhưng trái tim Diệp Thư Từ lại đập loạn xạ, cô có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, thậm chí có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông.
Ánh trăng ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, một giây dài như hàng thế kỷ.
"Hôm nay cậu nói, người trước đây cậu thích là ai?"
Thẩm Tứ vẫn luôn điềm tĩnh trầm ổn, nhưng hiện giờ lại khẩn trương hơn một chút, lòng bàn tay ẩm ướt lộ ra tâm tư của anh, đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, hơi thở cũng nhẹ nhàng.
Diệp Thư Từ vốn muốn thành thật thừa nhận, người cô thích hồi cấp ba là người đang đứng trước mặt cô.
Nhưng cô lại nghĩ.
Nếu thừa nhận nhanh như vậy, cô sẽ là người yếu thế trong đoạn tình cảm này, cô không muốn mình là người thiệt thòi.
Nếu Thẩm Tứ thật sự thích cô thì anh nên chủ động, không phải vì cô thích anh trước mà anh chịu cúi đầu, chủ động nhìn cô.
"Chuyện đã xảy ra lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ." Diệp Thư Từ làm ra vẻ không lo lắng, thuận miệng nói: "Cậu mau về đi, đã muộn rồi."
Dù sao cũng là nói dối, cô không dám nhìn vẻ mặt Thẩm Tứ, cũng không dám nói thêm gì, mang theo túi vội vàng đi vào thang máy.
Cũng vào lúc này, trong thang máy phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của cô, như thể được phủ một lớp trang điểm màu đỏ, trái tim như được đặt đúng chỗ trên một đám mây mềm mại, toàn thân cũng trở nên mềm mại.
Buổi tối, Lâm Nam gửi tin nhắn.
Hai tuần nay Lâm Nam đi công tác nên không hẹn gặp mặt Diệp Thư Từ, hôm nay là ngày đầu trở về.
Lâm Nam: [ Thư Từ, dạo này đi làm có mệt không? ]
Diệp Thư Từ: [ Vẫn luôn