Thẩm Tử Thiện không ngờ rằng, mình có thể gặp được cậu Thành ở đây.
Bảy năm sau.
Tiếng còi hơi vang lên, chuyến tàu từ Thượng Hải đến Bắc Kinh đã đến ga rồi.
Đám đông chật như nêm cối, người trên sân ga mỗi lúc một nhiều.
Có hai thanh niên cao gầy mặc áo măng tô dài đang vừa đi vừa trò chuyện.
- Tử Thiện, nhà mình ở ngay con phố gần ga này thôi, hay là qua nhà mình chơi một lát?
Người lên tiếng là Liêu Chí Viễn.
Thẩm Tử Thiện và Liêu Chí Viễn sang Anh cùng một đợt, lại học cùng một trường, chỉ là không theo cùng một ngành.
Nhà Liêu Chí Viễn có nghề kinh doanh vải vóc, nên anh cũng theo học ngành kinh tế.
Thẩm Tử Thiện nói một cách ôn hòa:
- Vốn là nên đến thăm nhà cậu mới phải.
Nhưng nếu hôm nay mạo muội ghé qua, mình sợ là sẽ làm phiền đến cha cậu.
Hơn nữa đi đường lâu, người ngấm gió bụi, khó tránh thất lễ.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi ga tàu.
Liêu Chí Viễn đã quen Thẩm Tử Thiện đã năm, sáu năm, trong khi anh thoải mái phóng khoáng, thì Thẩm Tử Thiện lại tinh tế ôn hòa, nói chuyện cũng ra dáng cẩn thận.
Tuy Thẩm Tử Thiện chưa nói chuyện trong nhà với Liêu Chí Viễn bao giờ, nhưng anh từng nhìn thấy bưu kiện gửi cho Thẩm Tử Thiện từ Trung Quốc, con dấu trên đó đã thể hiện rõ xuất thân của cậu.
Liên hệ với chuyên ngành cậu học, Liêu Chí Viễn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Đi đến cổng ga tàu, Liêu Chí Viễn đứng lại, vỗ vai Thẩm Tử Thiện, nhịn cười nói:
- Được thôi.
Mình biết ngay là bác sĩ Thẩm của chúng ta để ý lễ nghĩa, hơn nữa còn có bệnh sạch sẽ.
Có người đến đợi mình rồi, mình đi trước đây! Tạm biệt!
Thẩm Tử Thiện cũng vẫy tay:
- Tạm biệt!
Cậu vừa ngoảnh đầu, đã thấy một cậu chàng thuần hậu chất phác cười nói:
- Cậu chủ!
Thẩm Tử Thiện hiếm khi tỏ ra lúng túng, ngập ngừng hỏi:
- Tiểu Mãn?
- Ha ha, là con.
Hôm nay bà chủ phải đi xã giao, ông chủ thì bận công việc, nên bảo con đến đón cậu.
Tiểu Mãn trông rất thật thà, thế nhưng lại là một cậu chàng lanh lợi.
Cậu đỡ lấy hành lý của Thẩm Tử Thiện rồi mang ra ô tô, tài xế đã đợi sẵn bên trong.
Thẩm Tử Thiện hỏi Tiểu Mãn xem chuyện nhà cậu đã xử lý ổn thỏa hay chưa, sao đột nhiên lại phải quay về? Tiểu Mãn nói, năm đó trong nhà có chuyện, cậu cứ nghĩ sẽ có thể mau chóng trở lại nhà họ Thẩm, thế nên đi trong vội vàng, cũng không nói rõ với phủ Thẩm.
Cuối cùng cậu chàng lại bị kẹt ở nhà mấy năm ròng, đến lúc quay lại Bắc Kinh thì mới biết cậu chủ đã ra nước ngoài.
Tiểu Mãn nhìn Thẩm Tử Thiện rồi cười toe:
- Cậu bây giờ trông vừa cao vừa đẹp trai, nhưng con chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay rồi.
Thẩm Tử Thiện không kiềm được lòng hiếu kỳ:
- Sao mà nhận ngay ra được?
Cậu cứ nghĩ là phải khác hồi nhỏ lắm mới đúng.
Nhưng Tiểu Mãn lại chỉ nhìn cậu mà cười hi hi, cậu hỏi thế nào cũng không trả lời nữa.
Hai người cười nói suốt quãng đường, chỉ chốc lát là đã về đến nhà.
Thẩm Tử Thiện tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, quay lại gian phòng cũ.
Phòng cậu vẫn giữ nguyên lối sắp xếp như xưa, trừ chiếc giường đã được đổi sang loại to hơn, thì bàn đọc sách, tủ quần áo, đèn bàn đều không hề thay đổi chút nào dù chỉ là vị trí.
Ánh mắt Thẩm Tử Thiện không tự chủ mà dừng lại trên chiếc tủ thấp bằng gỗ tếch.
Trên đỉnh tủ có một chiếc bình sứ trắng, bên trong cắm mấy cành hoa mai thưa thớt.
Thẩm Tử Thiện đưa tay lên chạm vào, thấy cành cây đã khô khốc, gãy ngay sau một tiếng vang.
Cây đã như thế, nói gì đến hoa? Những bông hoa rực rỡ từng đơm đầy cành đều đã rụng xuống, rữa thành bùn đất.
Tiểu Mãn bưng hộp cơm lên.
Trong hộp có một bát cháo hoa, thêm vài món ăn nhẹ.
Tiểu Mãn đặt xuống, nói:
- Bà chủ nói cậu đi đường mệt mỏi, giờ cứ ăn một chút đồ thanh đạm đã, đến tối sẽ mở tiệc tẩy trần cho cậu.
Cậu nghỉ ngơi đi ạ, có gì cứ gọi con.
Thẩm Tử Thiện gật đầu, ăn qua loa mấy miếng.
Một chốt cửa sổ chưa được gài chắc chắn, khiến cánh cửa cứ đung đưa mãi.
Lúc Thẩm Tử Thiện đi qua gài chốt, bên ngoài chợt có trận gió nổi lên, cuốn một chiếc lá ngân hạnh màu vàng kim vào trong phòng.
Cậu cũng không biết nó từ đâu đến.
Mẹ Thẩm Tử Thiện gặp cậu thì bật khóc.
Mấy năm nay bà bận rộn xã giao, tuy dưỡng da rất cẩn thận, nhưng khóe mắt vẫn có vài nếp nhăn mới.
Thấy con trai đã lớn lên, trông vẻ ngoài lại phong độ như thế, bà cứ nghĩ đến những chuyện khổ cậu từng phải chịu khi xa nhà, cuối cùng không kìm được mà rơi nước mắt.
Lúc ăn tối, dường như trên bàn đều là món ăn miền Bắc, nên mẹ Thẩm Tử Thiện đặc biệt dặn dò người làm nấu thêm vài món ngọt phương Nam, có củ sen nhồi gạo nếp, canh rau nhút và cá nấu giấm.
Khi bữa tối đã sắp xong xuôi, cha Thẩm Tử Thiện mới về.
Ông nhìn con trai một cái rồi mới cởi áo ngoài ngồi xuống.
Cha Thẩm Tử Thiện ngồi ở vị trí cao đã lâu, càng ngày càng trở nên thâm trầm.
Thẩm Tử Thiện thấy cha, bèn đứng dậy chào:
- Cha ạ.
Cha cậu gật đầu, chỉ vào chiếc ghế đẩu.
Mẹ cậu ngồi bên cạnh nói:
- Ngày nào ở nhà cũng nhớ con, bây giờ con bình an trở về rồi, rõ ràng là vui ở trong lòng, sao lại cứ phải làm giá thế?
- Tôi vui lúc nào?
Cha Thẩm Tử Thiện vẫn chưa cầm đũa lên.
Ông nhấp một ngụm trà, đáp lại bà với vẻ bất mãn.
Mẹ Thẩm Tử Thiện cười bảo:
- Một bó tuổi rồi, từ lúc bắt đầu làm bộ trưởng gì đó là tóc cũng ngày một bạc.
Tử Thiện học y cũng có gì không tốt đâu, nếu như thật sự kế thừa gia nghiệp, cũng không biết là sẽ bị giày vò đến mức nào! Cứ nghĩ đến việc mình phải làm mỗi ngày là tôi chẳng yên tâm được lúc nào cả.
Cha cậu “hừ” một tiếng rồi lại nhìn con, suy nghĩ trong lòng rất phức tạp.
Quả thật, khó mà nói rõ cảm giác của ông khi biết Thẩm Tử Thiện đã yên lặng báo danh vào chuyên ngành y học.
Năm đó, ông giận dữ mắng cho