Thành Độ chống tay lên cửa sổ, mông nhổng lên cao, cơ bắp quanh eo căng cứng, đầu ngửa ra sau, môi hơi mở ra rên rỉ một tiếng.
Tuân Lạc Bạch thuần thục khuấy ngón tay, tay còn lại không nặng không nhẹ vỗ “bốp” một cái vào cánh mông anh, vừa vặn in lại dấu tay hồng nhạt: “Mới bắt đầu đã phóng đãng như vậy?”
“Nói nhảm gì đó?” Thành Độ phía sau kẹp chặt ra lệnh, “Tiến vào!”
“Muốn chậm rãi làm cũng là cậu mà đòi tiến vào cũng là cậu.” Tuân Lạc Bạch xoay cằm anh, “Thành ca, sao lại khó hầu hạ đến thế?”
“Khó hầu hạ thì mẹ nó cậu cũng phải hầu hạ cho tốt!” Hai má Thành Độ đỏ ửng, lớn tiếng quát: “Tôi cho cậu đâm, cho thằng em của cậu đâm, cậu phải nuông chiều.... A!”
Câu “Nuông chiều tôi” còn chưa nói hết thì nơi sâu kín kia đã bị Tuân Lạc Bạch hung hăng thọc một cái. Thành Độ sảng khoái mềm nhũn cả người, “A” cảm giác nhịp nhàng lúc mạnh lúc nhẹ khiến anh nhất thời dang rộng hai đùi, hơi ngửa người về sau thuận thế dựa vào lồng ngực rắn chắc, vừa chống đỡ trận mưa khoái cảm vừa mở miệng mắng: “Mẹ nó, muốn đùa chết tôi à?”
“Không lẽ hôm nay cậu mới phát hiện tôi muốn đùa chết cậu?” Tuân Lạc Bạch cười cười, rút ngón tay đã dính đầy dầu bôi trơn cùng dịch ruột non ra, vuốt vuốt hai cái lên tính khí cương cứng của mình rồi đỡ lấy eo Thành Độ, thuần thục đâm vào.
Thành Độ hít vào một hơi, mười ngón tay bám chặt lấy cửa kính, cong người đón nhận cảm giác tràn đầy trong thân thể. Vừa nãy Tuân Lạc Bạch nói câu “phóng đãng” kia đã khiến anh kích thích không ít, trong đầu chợt lóe lên cặp mông cong cong lẳng lơ của mấy cậu ấm.
Xùy!
Anh cuộn chặt tay đấm mạnh vào mặt kính, theo bản năng cắn chặt răng lại, niệm thần chú quyết sống chết không rên, Tuân Lạc Bạch một tay nhéo đầu v* anh, tay còn lại không chút lưu tình tuốt động vật đáng xấu hổ kia. Dưới hậu huyệt sưng nóng truyền đến những tiếng “bạch bạch bạch” khiến anh vểnh mông lên cao, dương v*t chen giữa huyệt thịt đỏ tươi hung hăng thúc vào nơi mềm mại căng mịn nhất, chạm tới điểm nhạy cảm còn cố ý tăng thêm lực đẩy, khiến quyết tâm “muốn e thẹn” của anh vỡ vụn thành những âm thanh rên rỉ phóng đãng.
“Con mẹ cậu....” Anh bị đâm đến mất hồn, cặp mông vô thức phối hợp di chuyển trước sau, miệng vẫn mắng chữi nhưng âm thanh đứt quãng nghe như lời ve vãn, Thành Độ nghiêng người, nâng cánh tay đầy mồ hôi ôm lấy cổ Tuân Lạc Bạch, tư thế không được tự nhiên đòi hôn. Tuân Lạc Bạch nuông chiều ngậm lấy môi anh, mạnh mẽ luồn lưỡi mình vào miệng anh, động tác dễ dàng như thể việc này hắn luôn giành thế chủ động. Cùng lúc tốc độ đóng cọc phía dưới vẫn không hề chậm lại.
Thành Độ bị đâm đến hai chân mềm nhũn, hô hấp lại bị Tuân Lạc Bạch xâm chiếm, tiếng rên cứ bị chặn ngay cuống họng muốn kêu cũng không được, sướng đến độ đứng không vững.
Tuân Lạc Bạch buông tha hạ thể anh, hai tay chuyển sang bấu chặt cánh mông anh, động tác ra ra vào vào ngày càng kịch liệt khiến anh cao giọng rên rỉ, bắn đầy tinh dịch ra phía trước.
Tuân Lạc Bạch híp mắt cười, tinh tế nghiền ép điểm mẫn cảm của anh, đầu ngón tay dính tinh dịch quệt một đường qua cánh môi đối phương, miệng ngậm lấy vành tai anh nói: “Thành ca, lại phóng đãng một lần nữa cho tôi xem nào.”
Thành Độ vừa thẹn vừa giận, vành mắt đỏ ửng, chữ “Hứ” còn chưa kịp phát ra liền bị Tuân Lạc Bạch đâm thành chữ “A” nũng nịu.
đầu v* anh bị Tuân Lạc Bạch chơi đến sưng đỏ, móng tay hắn không ngừng nhéo nhéo cấu cấu ngực anh. Ngửa cổ ra sau để đầu nằm lên vai Tuân Lạc Bạch, chốc chốc miệng lại mắng chữi “Ông đâm chết cậu”, chốc chốc lại kêu loạn “ư ư a a”.
Tuân Lạc Bạch càng đâm càng hăng, động tác thúc đẩy phải đến hơn trăm lần, khiến anh kêu đến đau cổ họng, hạ thể anh đã bắn qua một lần lại nhanh chóng ngẩng đầu, hắn liếm quanh vành tai anh trêu đùa nói: “Thành ca, đừng ư a nữa.”
Đầu óc anh đã sớm hỗn loạn, ánh mắt mơ màng chìm đắm trong khoái cảm, tự thấy hình ảnh bản thân vừa phóng đãng vừa thấp hèn qua cửa kính. Tuân Lạc Bạch gọi anh, anh chỉ ngâm nga trả lời, hắn lại nói: “Lần sau đổi thành “Hừ Ha” đi. Tôi đâm cậu một cái cậu “Hừ” một tiếng, tôi xoa nắn thằng em cậu, cậu liền “Ha”, Thành ca, chỉ một mình cậu đã có thể làm ông hầm ông hừ [*].”
[*] ông Hanh ông Cáp: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.
Thành Độ chỉ lo sảng khoái, miệng còn thật thà “Hừ” một tiếng, chữ “Ha” vừa muốn ra khỏi miệng mới phát hiện mình đang bị đùa giỡn, tức đến nổ phổi, vành tai cũng đỏ như tích máu. Tuân Lạc Bạch cười ha ha,