Dùng thân phận bạn tình ở chung ba năm, Tuân Lạc Bạch thấy Thành Độ ngày càng ỷ lại mình. Rất nhiều lần hắn muốn nói với Thành Độ, chúng ta đừng phí thời gian nữa, cứ sống thật tốt đi.
Nhưng hắn không thể nói.
Thành Độ là người có khá nhiều tật xấu, vừa cố chấp, trong lòng cùng bên ngoài không giống nhau, rất hay giả bộ, đặc biệt là rất thích dằn vặt người khác —— từ bé đã sớm hình thành thói quen đó, mấy năm qua lại bị hắn chiều hư, cả người chỗ nào cũng là tật xấu.
[*] Chiều cho đã rồi nói đó là tật xấu của người ta.
Chẳng hạn như lúc ân ái, Thành Độ chỉ thích làm những tư thế mình muốn, thích nằm liền nằm, muốn cưỡi liền cưỡi, còn tìm một cái cớ củ chuối: “Bị đâm là tôi, tôi là 0 đó, cậu phải thông cảm, phải chăm sóc tôi.”
Thiếu điều còn muốn nói “Cậu phải cưng chiều tôi!” nữa thôi.
Tuân Lạc Bạch cũng không gấp, dù sao người cũng đã trói bên mình, lúc nào tâm sự mà chẳng được. Huống chi hắn lại tình nguyện nuông chiều tật xấu của Thành Độ, anh yêu cầu gì hắn đều sẽ đáp ứng. Thành Độ rất bướng, thích cưỡi, thích được hắn ngậm củ cải, lúc làm thì vặn vẹo đòi hỏi, khi được thỏa mãn thì toàn thân mềm nhũn, Tuân Lạc Bạch vừa hôn vừa đùa, hỏi: “Thành ca có sướng không?”
Hắn muốn đem Thành Độ lật sấp lại, anh không nghe theo, hai chân run run tách ra, dường như không còn sức để quỳ nhưng miệng vẫn muốn cậy mạnh: “Cậu đừng hòng làm tư thế kia, Thành ca đây không dễ bị lật đổ đâu.”
Kỳ thực tư thế đó rất đòi mạng. Thành Độ không còn sức, nằm như cún chết trên người hắn, Tuân Lạc Bạch vẫn nằm nhưng phần hông lại ra sức nẩy lên, nhuần nhuyễn ra ra vào vào. Thành Độ rất xấu miệng, phải chọc cho Tuân Lạc Bạch dùng sức đâm, nếu hắn không dùng sức sẽ nói hắn là héo ca. Có lần hắn bị Thành Độ nói phát bực, cũng chẳng thèm đôi co, thẳng lưng đẩy một cái làm Thành Độ ngã xuống giường.
Thành Độ: “.......”
Tuân Lạc Bạch thở hổn hển ra sức làm, mỗi lần thúc vào đều hỏi “Ai là héo ca”, Thành Độ sướng phát khóc nhưng lại sợ bản thân quá phóng đãng, “Tôi là héo ca, ưm.... Con mẹ cậu Tuân Lạc Bạch... Ư! Xin cậu.....”
Hắn đã sớm hiểu rõ tính nết Thành Độ, người này luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu nói “Không muốn” thì là càng muốn, “Xin cậu” không phải là cầu xin dừng lại mà là “Xin cậu tiếp tục.”
Trong mắt hắn Thành Độ khi cấp ba rất đáng yêu, nhưng anh của hiện tại mới ngon miệng.
Mặc dù Thành Độ có rất nhiều tật xấu nhưng đó cũng là nét đáng yêu của anh. Tuân Lạc Bạch thích Thành Độ, trên người anh điểm nào hắn cũng yêu thích.
May mắn Thành Độ tuy tính tình thiếu gia nhưng lại khá nghe lời hắn.
Thời điểm vừa xuất ngũ về nhà, Thành Độ lại mê đua xe, cứ trời vừa tối là anh lại hẹn một đám người ra ngoại ô lên núi liều mạng. Tuân Lạc Bạch không cho Thành Độ đi, Thành Độ liền ngồi một bên rầm rì tranh luận: “Dựa vào cái gì chứ? Thỏa thuận chỉ lên giường không quản việc riêng mà!” Tuân Lạc Bạch đẩy ngã Thành Độ, cắn cắn vành tai anh: “Quá nguy hiểm, lỡ cậu té xuống tôi biết tìm ai lên giường đây? Còn ai chịu cong mông cho tôi đâm nữa?”
Thành Độ còn muốn tranh luận, nhưng Tuân Lạc Bạch đã sớm ra sức thúc vào, anh bị hắn đâm đến nói không ra hơi, hai tay ôm lấy cổ hắn xin tha. Tuân Lạc Bạch hôn lên khóe môi anh, cơ bụng Thành Độ đột nhiên co thắt, hậu huyệt phía sau chặt chẽ hút lấy Tuân Lạc Bạch, khàn giọng gọi: “Tuân Lạc Bạch, làm chết tôi, tôi con mẹ nó sẽ nghe lời cậu. Cậu nói cái gì tôi cũng nghe theo.”
Từ sau lần đó, Thành Độ thật sự không còn đi đua xe, đôi lúc máu thèm tái phát sẽ nhắn cho Tuân Lạc Bạch một tin: “Có rảnh không? Tôi muốn làm.”
Tuân Lạc Bạch đang bận nên trả lời khá lâu, Thành Độ lại gửi tiếp một tin: “Không rảnh ư, tôi đi đua xe vậy.”
Tuân Lạc Bạch gọi điện, khóe miệng mang ý cười nhưng giọng nói lại không nghe ra nhiệt độ gì: “Buổi tối chờ tôi.”
Hai người làm ngay trong xe Thành Độ. Tuân Lạc Bạch đặt Thành Độ lên ghế da, hạ thân anh đã sớm bị lột sạch, quần lót còn treo lủng lẳng trên đầu gối, Thành Độ bị đâm đến cao giọng rên rỉ.
Mỗi lần hành sự trong xe, bộ dạng khi kết thúc của Thành Độ đều rất thảm, quần áo xộc xệch trông như vừa bị người khác ức hiếp, nhìn đến Tuân Lạc Bạch thì chỉ thấy hắn kéo khóa quần tây, gài lại thắt lưng là liền trở về với vẻ phong độ tinh anh thường ngày.
Có lần Tuân Lạc Bạch giữ chặt cằm anh, từ trên nhìn xuống đánh giá: “Thành ca, trông cậu thật phóng đãng.”
Thành Độ lập tức xù lông, mở lớn hai chân, lúng túng nói: “Mẹ nó! Cậu lặp lại lần nữa xem!”
Tuân Lạc Bạch vỗ vỗ mặt anh, cười nói: “Tôi rất thích nha.”
Thành Độ: “Thích thì liền cắn cho tôi!”
“Vừa rồi không đủ sảng khoái?”
“Cậu có cắn hay không?”
Tuân Lạc Bạch hôn lên trán Thành Độ, quỳ một chân xuống đất ngậm lấy hạ thân đang rỉ nước.
Sau lưng Thành Độ căng cứng, chần chừ không dám cào tóc Tuân Lạc Bạch, đành phải giữ chặt vai hắn, thoải mái rên hừ hừ....
Ba năm qua giữa bọn họ dường