Bốp... hự...Ầm..m... Phốc…Đó là âm thanh quen thuộc khi một người bị đánh bay vào tường, Minh Tú phun ra một ngụm máu. Hắn thề phun máu là có thật, hắn cứ nghĩ phim ảnh hay xạo, hỡ tí cứ phun máu cho vui, nào ngờ nó là thật.Nếu không có Phòng hộ phục, chắc hắn đã không đứng dậy nỗi. Nhìn thấy con Cảm nhiễm giả F cấp này mà hắn lạnh lòng. Thân cao 2m, mặt một bộ giáp sắt, trên tay cầm kiếm và một cái khiên to đang phát ra hào quang màu nâu.Cảm nhiễm giả vung kiếm chém tới, hắn bật dậy, cầm gậy tân thủ đỡ, phản lực đẩy hắn lùi bốn bước.- Tít...gậy tân thủ độ bền thấp hơn 50, ký chủ vui lòng sửa chữa. Âm thanh hệ thống vang lên.- Chơi nhau à, gỗ làm sao chơi được với sắt, chạy. Minh Tú thầm mắng.- Gia Tốc - mở, chạy mau. Hắn vừa chạy về phía bếp, vừa la lên báo hiệu cho Kế Ân và Thanh Hải.Gào...o..Cảm nhiễm giả gầm lên, đuổi theo đụng vỡ kính.- Tránh ra cho bố mày chạy. Một con xác sống lao tới, Minh Tú đá bay nó qua một bên, tiếp tục chạy thục mạng.Kế Ân và Thanh Hải nghe tiếng kêu của Minh Tú, vội chạy ra khỏi bếp, họ toát mồ hôi nhìn cảnh tượng phía trước, một con xác sống cao 2m chạy đuổi theo Minh Tú, phía sau nó đi theo hơn 20 con xác sống. Hai người không cần nói nhiều, vắt chân lên cổ mà chạy.- Chạy ra phía sau, đừng ra đường chính, nguy hiểm. Minh Tú vội la lên.Kế Ân và Thanh Hải nghe thấy, liền quay đầu chạy ra phía sau.- Cường quyền. Kế Ân đấm vào một con xác sống đang lao tới, Thanh Hải thì đang cố gắng liều mạng chạy đuổi theo.Sau vài giây, Minh Tú đã bắt kịp hai người, tốc độ của hắn cao gần gấp ba người thường. Minh Tú túm lấy Thanh Hải, rồi vác lên vai mà chạy tiếp. Minh Tú nhìn thấy thể lực Thanh Hải đã rất thấp, tốc độ lại chậm, hắn không thể bỏ Thanh Hải được, dù sao Thanh Hải cũng đã cứu Kế Ân một mạng.- Cảm ơn. Thanh Hải khó chịu với tư thế này, nhưng vẫn cắn răng nói tiếng cảm ơn.A...a…a…a..Vừa nói tiếng cảm ơn, bất chợt Thanh Hải thấy mình nhẹ bổng, bay về phía trước.Thanh Hải bị hất qua khỏi bốn con xác sống đang lao tới, mông hắn tiếp đất đầy đau đớn. Kế Ân bước lên tung một quyền vào đầu một con xác sống. Minh Tú đá vào người một con khác, sau đó, tiến tới nện liên tục nện vào 2 con xác sống, con xác sống tuông ra một chiếc hộp phát ra ánh sáng lục, hắn vội nhặt lên. Minh Tú nghe tiếng gào phía sau lưng, không cần quay lại nhìn hắn cũng biết, đó là Cảm nhiễm giả F cấp. Theo bản năng hắn quay lại nhìn, lông tơ của hắn dựng lên, mồ hôi tuông ra như suối, hắn sợ hãi.Cơ thể con Chiến sĩ cảm nhiễm giả F phát ra ánh sáng màu nâu, đang lao tới rất nhanh. Hắn không dám chậm trể quay đầu lại liều mạng chạy, ăn một phát lúc nãy, ba má đã nhận không ra, giờ ăn thêm một phát Chiến sĩ xung kích của nó, chắc chắn hắn sẽ đi bán muối. Nhưng có tránh kịp không, thì hắn phải hỏi ông trời.Kế Ân tốc độ quá chậm sắp bị nó tông vào, Minh Tú húc Kế Ân qua một bên, sau đó, hắn nhắm mắt đưa gậy tân thủ lên đỡ, trong lòng mặc niệm nhờ ông bà gánh giúp.Âm..m...Cảm nhiễm giả bị đống băng. Ở phía xa, Thanh Hải đang nhếch miệng cười, trên tay hắn đang cầm một lá bùa.- Còn không chạy nhanh. Thanh Hải nhăn nhó thúc giục vội chạy, nhưng chưa kịp chạy, hắn lại bị vác lên.- Cảm ơn, người làm gì mà lắm bùa thế, bộ ông chơi ngãi à. Minh Tú cười trêu nói.- Giết một tên xác sống may măn rớt hộp đồ, bên trong có hai tấm bùa, đây là đồ tiêu hao, mọi người cận thận giúp một chút. Thanh Hải tiếc hận nhìn lá bùa trên tay, tiếc hận, phàn nàn.Ba người chạy được một đoạn khá xa, à không phải chỉ có hai người chạy, một người bị vác. Minh Tú nhảy vào một ngôi nhà ba lầu gần đó trốn, trong lúc, vắt giò lên cổ mà chạy, hắn và Kế Ân cũng giết được vài con xác sống, nhặt thêm một bình huyết thủy, một trái táo màu xanh, bên cạnh đó là cái mông của Thanh Hải nở hoa được vài lần.- Hai