Theo quy chế của Đại Thanh, Hoàng Đế và Hoàng Hậu sau khi sách phong sẽ ở lại Khôn Ninh cung một đêm.
Kim Nhiên trên người vẫn còn mặc triều phục.
Nàng ta không giấu được ý cười trên gương mặt nàng vuốt lên hai bên tay áo thêu đầy họa tiết rồng, phượng, mây, núi...!Kim Nhiên ngồi trước gương, nàng nhìn bản thân trong gương, bổng chốc lại hít một hơi thật sâu, nghênh mặt:" Chà! Ta đây sao?".
Nàng ta cười nhạt, nụ cười tươi sáng tựa hoa mẫu đơn, nhưng ẩn sâu bên trong là hàng ngàn vạn kim sắc nhọn:" Bản cung là Hoàng Hậu của Đại Thanh, là chủ nhân của lục cung".
Một tiếng "két" vang nhẹ, Kim Nhiên hướng mắt nhìn về phía cửa, Ngọc Diệp tiến đến, mang theo y phục:" Hoàng Hậu nương nương! Đây là hỷ phục, người thay ra sau đó đến Khôn Ninh cung..."
Ánh mắt Kim Nhiên nhìn Ngọc Diệp không rời, làm nàng ta ngượng không nói nữa, liếc mắt sang nơi khác:" Hoàng Hậu nương nương! Người làm sao thế?".
"Ngươi vừa gọi ta là gì?" Kim Nhiên nhìn không chớp mắt.
Ngọc Diệp ấp úng đáp:" Là...!Hoàng Hậu...!Hoàng Hậu nương nương..."
Kim Nhiên hài lòng, không kìm được mà cười lớn:" Phải! Phải! Bản cung là Hoàng Hậu! Bản cung là Hoàng Hậu!".
Kim Nhiên thay vào hỷ phục, đến Khôn Ninh cung.
Nàng ngồi trên giường, cả gian phòng treo đầy lụa đỏ, trên cửa sổ giấy lại có tự Hỷ dán lên.
Hoàng Đế mặc hỷ phục màu đỏ, họa tiết rồng ở giữa.
Hắn chầm chậm tiến đến ngồi cạnh Kim Nhiên.
Các phúc tấn theo lễ tiến vào dâng sủi cảo, một vị phúc tấn dâng lên cho Kim Nhiên đôi đũa ngà khảm vàng, nàng ăn vào, theo đúng quy chế nàng phải nói:" Còn sống à" nhưng lúc này nàng còn không để tâm đến sủi cảo vừa ăn.
Nàng nhìn Hoàng Đế hai mắt như không dám chớp lấy một cái.
Các vị phúc tấn cũng không biết phải làm sao, đành chúc phúc song rời đi.
Hoàng Đế từ đầu vẫn không nói một lời, cả gian phòng lại tĩnh mịch, hiu quạnh.
Kim Nhiên giương mắt nhìn nam nhân mà nàng mến mộ, trong lòng lại nặng trĩu.
Cả hai rõ ràng là ngồi cạnh nhau, nhưng lại như cách nhau vạn dặm.
Kim Nhiên thấy thế đưa tay tháo bỏ cúc áo cho Hoàng Đế.
Hắn cũng mặc cho nàng đang làm gì, cứ ngồi lặng thinh.
Một đêm cứ thế trải qua, chỉ một đêm nhưng sao lại dài như ba thu.
Kim Nhiên đã là hoàng hậu, đã đạt được ý nguyện.
Trong lòng lại chẳng về vui như bản thân từng nghĩ.
Nàng ta nhìn sang gối bên cạnh, Hoàng Đế vốn đã rời đi từ giờ Sửu.
Chiếc gối thêu hoa bổng lại thấm lên một giọt lệ, Hoàng Hậu không kìm được tủi thân, nước mắt cứ thế rơi lên gối hoa.
Trữ Tú cung vẫn vậy, cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Nó vốn vắng lặng như thế, thì có là đại lễ đăng cơ thì cũng vậy thôi.
Lan Nhi ngồi trước gương Xuân Cơ giúp nàng chải tóc.
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, cùng theo đó là mùi hương khó chịu đặt trưng trên người các thái giám.
Lan Nhi nhìn qua phản chiếu gương:" Tiến Hỷ ngươi đến rồi sao? Mau đến đây chải tóc cho ta đi".
Tiến Hỷ vâng một tiếng, đi đến dùng đôi tay thô ráp chai sạn.
Tuy vậy lại điêu luyện, dịu dàng, hắn vẫn làm như bao ngày nên cũng đã quen tay.
Tiến Hỷ vấn theo khung lưỡng bả đầu cho Lan Nhi, tỉ mỉ chọn ra từng cây trâm tinh túy nhất, đẹp nhất, hợp với thân phận nàng nhất.
Lan Nhi vốn đã yêu kiều, được thêm vào tay nghề của Tiến Hỷ lại làm tôn thêm vẻ đẹp hoa mỹ, không chút tỳ vết nào trên gương mắt trắng nỏn.
Lan Nhi nghiêng đầu nhìn bản thân trong gương:" Làm tốt lắm! Phiền ngươi nhiều rồi".
Lan Nhi gọi Xuân Cơ một tiếng.
Xuân Cơ lấy ra một ít bạc vụng, Tiến Hỷ lại từ chối:" Được hầu hạ tiểu chủ là phúc phần của nô tài, số bạc này tiểu chủ cứ giữ lại đi ạ".
Tuy hắn không đồng ý nhưng Lan Nhi vẫn cứ đưa, Tiến Hỷ cũng đành nhận lấy.
Hôm nay là ngày đầu tiên Kim Nhiên là hoàng hậu, các phi tần phải đến thỉnh an theo lễ.
Lan Nhi đến Chung Túy cung, nơi này trước kia vốn đã tráng lệ, nay trở thành cung điện của hoàng hậu thì lại sa hoa hơn thập phần.
Kim Nhiên ngồi trên phượng ỷ, người mặc y phục đỏ họa tiết mây, gió, uyên ương,...!Các phi tần đồng loạt thỉnh an, Hoàng Hậu giữ nét điềm tĩnh trên gương mặt:" Hôm nay bản cung đã là Hoàng hậu của đại Thanh, là chủ nhân của lục cung.
Sau này bản cung không cần biết trước kia các muội thế nào, nhưng kể từ hôm nay, chỉ cần ai muốn gieo rắc thị phi, bản cung nhất định sẽ không bỏ qua".
Tất cả đều chỉ nói:" Hoàng Hậu anh minh".
Ngoài ra, cũng chẳng nói gì thêm.
Mọi người chỉ ở lại thêm chốc lát rồi