Cánh cửa từ từ mở ra, ánh mắt Lan Nhi hướng theo phía ánh sáng bên ngoài truyền vào.
Nàng bất giác cười ngọt, tiến đến quỳ xuống:" Vạn Tuế gia!".
Hoàng Đế đi đến cạnh nàng, càm tay đỡ nàng đứng lên, bảo:" Chỉ có trẫm và nàng cần gì lễ giáo phức tạp chứ?"
Lan Nhi mỉm cười, cúi đầu, hơi khụy gối:" Hồi Vạn Tuế gia! Đây là Phụng Tiên điện, trước mắt liệt tổ liệt tông, thiếp không dám thất lễ".
"Thôi được rồi, tùy nàng vậy", hắn đi đến bàn Lan Nhi ngồi, lấy lên xem, nói:" Nàng chép kinh à".
"Vâng", Lan Nhi liếc nhìn tượng Phật kim thân trong điện, có chút e sợ, nói:" Thiếp chép kinh cho Khang Từ Thái hậu".
Hai chữ Thái hậu vừa phát ra, long nhan Hoàng Đế liền biến sắc.
Giữa hai chân mài rậm chau lại, hắn đến cạnh Lan Nhi, khẽ nói:" Nàng không cần phải làm như thế này đâu, dù gì thì cũng..."
Lan Nhi liếc nhìn Hoàng Đế, lại nhìn lên bài vị Khang Từ Thái hậu.
Nàng có chút e dè, kéo tay Hoàng Đế ra khỏi điện.
Lan Nhi quét mắt nhìn quanh, ra hiệu Xuân Cơ bảo đám người canh gác đi ra xa.
Khi thấy xung quanh vắng vẻ, nàng mới nói:" Dù gì bà ấy cũng là do thiếp...!nên mới thành ra như vậy.
Với cả, đêm qua thiếp...!thiếp thấy bà ấy đến tìm thiếp..."
Hoàng Đế vội che miệng Lan Nhi lại, nhìn quanh, nói:" Lan Nhi, nàng không làm gì Thái hậu, bà ấy do bị bạo bệnh băng thệ, không liên quan đến nàng".
Song Hoàng Đế kéo nàng lại vào trong, cẩn thận đóng chặt cửa bảo:" Hôm nay nàng đến đây chép kinh là do muốn thay trẫm tận hiếu, không phải vì bất kỳ lí do gì khác".
"Vâng", Lan Nhi tiến đến cạnh bàn, ngồi xuống mài mực chép kinh.
Hoàng Đế đến cạnh xem nàng viết, nói:" Nàng có muốn trẫm chép hộ nàng không?".
Lan Nhi khẽ lắc đầu, vẫn miệt mài chép, đáp:" Nếu người đã nói là tận hiếu, thì ít ra cũng phải là tự tay tần thiếp viết, như vậy mới gọi là tận hiếu".
Hoàng Đế cười phì, cầm tay Lan Nhi, nắn nót lại chữ viết cho nàng:" Chữ của nàng, nét chữ non nớt, để trẫm dạy nàng".
Hoàng Đế cầm lấy bút, chép tiếp một đoạn kinh.
Tay hắn cầm bút trông nhẹ nhàng, không chút gì gò bó, bút trong tay Hoàng Đế trong lỏng lẽo nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Từng nét mực thấm xuống giấy trắng, như đang khắc hoa lên gỗ, từng đường nét nhẹ như đang bay.
Lan Nhi nhìn đến mê mẫn, hắn đặt bút xuống, đưa nàng xem bút tích.
Lan Nhi nhận lấy, cẩn thận ngắm nghía, hai mắt nàng như sáng lên.
Chữ đen viết trên giấy trắng, nhưng qua bàn tay Hoàng Đế như được dát vàng vậy, sáng lóa khiến ai nhìn rồi lại muốn nhìn nữa.
Lan Nhi cười tít cả mắt, đưa mắt nhìn Hoàng Đế, nũng nịu:" Tứ lang, chữ người đẹp quá, người dạy thiếp được không?".
Hoàng Đế cười phá lên, choàng tay qua vai nàng, nói:" Nàng thích thì trẫm sẽ dạy nàng".
Lan Nhi cẩn thận cầm bút, Hoàng Đế nắm trọn tay nàng dạy nàng viết từng chữ.
Bàn tay nhỏ bé nằm trọn trong bàn tay thô to của Hoàng Đế, hơi ấm phát ra khiến tiết trời lạnh lẽo bên ngoài cũng dần ấm áp hơn phần nào.
Lan Nhi hơi ngã người vào Hoàng Đế, hắn bất ngờ, nhìn nàng một cái, cười nhẹ.
Không gian yên ắng bị xé toạt bởi âm thanh tiếng cửa gỗ đỏ mở ra.
Một tiểu thái giám chạy vào, Lan Nhi nhìn theo hướng hăn đi vào.
Thái giám đấy là tổng quản Diên Hy cung, là người của Lệ Hân.
Hắn vừa vào đã mồ hôi đẫm áo, tiểu thái giám thở dốc nói:" Vạn Tuế gia, tiểu chủ của nô tài, bỗng nhiên đau bụng dữ dội, người mau đến xem đi ạ".
Lời vừa dứt, Hoàng Đế liền đứng bật dậy, Lan Nhi cũng giật mình, hỏi:" Không phải hôm trước vẫn đến để tang Thái hậu được hay sao? Sao giờ lại đau bụng cơ chứ?".
" Nô tài cũng không biết nữa", tiểu thái giám nhìn sang Hoàng Đế, hạ giọng:" Vạn Tuế gia, tiểu chủ đang đau lắm rồi ạ".
Hoàng Đế gật đầu, quay sang nhìn Lan Nhi.
Hắn cầm tay nàng, đưa mắt sang hướng khác.
Lan Nhi thấy Hoàng Đế khó xử.
Nàng nghiến