Canh hai, màn đêm vẫn còn chiếm lấy bầu trời.
Thọ Khang cung vẫn yên tĩnh, dù có là ngày hay đêm nơi này cũng không khác nhau gì mấy.
Nói đúng hơn là chẳng khác nhau gì cả, đám người ở đây không thức trắng thì cũng chỉ ngủ vài canh giờ ngắn ngủi.
Thọ Đông cung của Như thái phi cũng vậy.
Đêm nay bà lại thức trắng.
Thái phi ngồi trên sạp cạnh cửa sổ.
Bà mặc sấn y màu tím, tóc búi gọn ra sau, phía trên cài một chiếc trâm ngọc, khắc họa tiết đuôi phượng.
Như thái phi đổ ra bàn những hạt đậu được đặt trong tráp.
Bà từ từ nhặt lấy từng hạt để vào lại tráp, rồi lại tiếp tục đổ ra nhặt lại.
Đúng là một góa phụ lớn tuổi mà.
Âm thanh tiếng mở cửa khiến mắt bà hướng về phía cánh cửa.
Cung nữ hấp tấp chạy vào, quỳ xuống trước mặt Như thái phi, nói:" Thái phi nương nương! Thái phi nương nương! Có...!có chuyện rồi".
Như thái phi vẫn giữ nét điềm tĩnh chầm chậm nhặt lại số hạt đậu trên bàn:" Chuyện gì mà khiến ngươi đến cả quy tắc cũng không màn vậy?".
Cung nữ kia cả người run bần bật, cô ấy vẫn cúi đầu đáp:" Thái phi nương nương! Vân tần nương nương...!Vân tần nương nương đã..."
Như thái phi vừa nghe đến Vân tần liền đặt tráp đậu xuống, nhìn cung nữ kia hỏi:" Tuyết Liên bị làm sao?".
Cung nhân kia cả người run lên, từ từ nói:" Vân tần nương nương...!đã...!đã...!mất rồi..."
Như thái phi thất thần, trơ người ra hồi lâu, bà dần bình tĩnh lại hỏi:" Vậy tại mà mất".
"Vân tần nương nương...!treo cổ tự vẫn..." cung nhân kia liếc nhìn Như thái phi một cái rồi nói tiếp:" Lúc đó nô tỳ còn thấy Quý phi đi ra từ Thừa Càn cung"
Như thái phi có chút bất ngờ, bà hỏi lại lần nữa sợ bản thân nghe nhầm.
Khi đã chắc chắn bản thân không nghe nhầm, bà nhìn cung nữ kia, gọi:" Phục Linh!".
Cô cô bên ngoài bước vào, Như thái phi hất cằm về phía cung nhân kia.
Phục cô cô liền hiểu ý, vùi vào tay ả ta ít bạc vụn.
Cung nữ kia vui mừng liền lui ra.
Như thái phi cúi mi, chầm chậm nhặt lại đậu nói:" Xử lý đi!".
Phục cô cô "vâng" một tiếng, Thái phi lặng lẽ uống tách trà.
Bà vẫn im lặng đến khi nghe tiếng hét của một nữ nhân, Như thái phi nhặt lấy một hạt đậu nói:" Gọi Kim Nhiên đến đây, đừng để ai biết".
Quý phi ngồi kiệu đến, khoác lên áo choàng đen phủ đầu.
Nàng bước vào noãn các thỉnh an Như thái phi.
Như thái phi nhặt lên một hạt đậu, từ từ đặt vào tráp, rồi lại nhặt thêm hạt nữa, chầm chậm nói:" Ngươi muốn làm phượng hoàng lắm đúng không?"
Kik Nhiên mặt tái nhạt, mắt hướng xuống gót giày bồn để thêu hoa mẫu đơn của Thái phi đáp:" Thần thiếp nào dám có suy nghĩ đó, phượng hoàng chỉ xứng với Người mà thôi".
Như thái phi cười nhạt, bà vẫn không ngừng nhặt hạt, không thèm nhìn lấy Kim Nhiên một cái:" Nếu như là phượng hoàng, thì ta đây thật không xứng.
Chỉ có người ngồi lên ngôi vị trung cung mới thật sự là phượng hoàng, ta đây cũng chỉ dám xưng là khổng tước.
Làm gì xứng bằng ngươi được".
"Nương nương! Thần thiếp thật sự không muốn làm phượng hoàng gì đó đâu mà" Quý phi cả người run lên, không dám nhìn thẳng vào Như thái phi.
Không khí bây giờ đối với Kim Nhiên tựa như đông lại chèn ép đến mức thở cũng khó khăn.
Như thái phi chỉ gõ bàn hai nhịp, Phục cô cô mang vào một tráp nhỏ, đưa về phía Kim Nhiên.
Kim Nhiên ngơ ngác, tim nàng đang đập mạnh từng cơn như đầu búa đang đập vào vậy.
Nàng không dám nhận lấy chiếc tráp, nhìn chăm chăm vào nó, hai mắt ngấng lệ.
Như thái phi nhìn bộ dạng ấy, khinh bỉ:" Ngươi biết sợ sao? Thứ trong cái tráp đó, không phải độc dược, lụa trắng hay dao găm nhưng nó là thứ sẽ giết chết ngươi đấy.
Ngươi cứ mở ra xem đi".
Kim Nhiên nhận lấy tráp gỗ, hai tay run lên, làm rơi chiếc tráp xuống sàn.
Nắp tráp nhờ vậy bị mở ra, rơi ra một chiếc hoa tai bằng vàng đính ngọc phỉ thúy hình giọt nước, bên trên khắc tự "Trinh".
Là vật do Hoàng Đế đặt ân ban duy nhất một đôi cho Kim Nhiên.
Như thái phi nâng tách trà lên hít vào một hơi, hương trà thanh tao, nhàn nhã, bà uống một ngụm rồi nói:" Ngươi muốn hại người, nhưng lại để lại manh mối cho kẻ khác biết bản thân ngươi làm, ngươi xem bản thân ngươi non nớt, ngu ngốc đến mức nào".
Kim Nhiên nhận