Hồi đó Thuần Quận vương cũng phải theo bọn anh em tới thư phòng dạy tập.
Thầy học là đại học sĩ Từ Hồng Lục, vốn là ông thầy cực kỳ nghiêm khắc.
Bọn hoàng tử đều sợ ông, duy có một mình Dịch Tôn là không, đôi khi còn đám chọc phá cả thầy.
Tôn lấy một trái quả để ngay trên mặt ghế khiến thầy không để ý ngồi trúng ngay vào, đũng quần ố một đám vàng vàng chẳng khác gì cứt.
Lối chơi mất dạy này, Tôn thường hay làm vào mùa hè.
Tôn lại bắt một con cóc bỏ vào tráp mực của thầy.
Thầy không ngờ, mở nắp ra, tức thì chú cóc chân đẩy mực, nhảy tung ra dẫm dấu mực lên khắp mặt bàn, mặt ghế, mặt sách, nhọ nhem be bét hết.
Trò chơi này, Tôn hay xài nhất.
Ông Lục tuy giận lắm, nhưng chẳng biết phạt Tôn cách gì!
Có một hôm, bọn Kha (hoàng tử) trong thư phòng la hoảng rằng Ngũ hoàng tử mất tích.
Ông Lục vội cho thái giám đi tìm.
Tìm mãi một lúc lâu chẳng thấy, về sau bỗng thấy Tôn nhảy từ đầu cây cột điện Chính Đại Quang Minh xuống.
Trong điện Chính Đại Quang Minh có đặt một ngai vàng.
Theo luật lệ nơi cung cấm thì hễ ai qua đây, bắt buộc phải vòng ra đằng sau chứ không bao giờ được phép đi trong điện, ngoại trừ dịp có lễ lớn.
Thế mà nay Ngũ hoàng tử lại dám phạm cái tội đại bất kính đó.
Ông thầy Lục liền đem "Tổ huấn" ra đánh vào lòng bàn tay ngũ hoàng tử ba roi.
Từ đó Ngũ hoàng tử giận thầy, lúc nào cũng chỉ muốn báo thù.
Hồi đó vào giữa mùa hè.
Từ Hồng Lục học sĩ người mập ú lại thích uống trà.
Ông thầy đang giảng sách, bọn hoàng tử quây chung quanh.
Từ học sĩ thấy khát, bèn nâng chén trà kế bên uống một hơi cạn chén rồi giảng tiếp.
Thấy vậy, Dịch Tôn sinh kế, lén lại rót gì đó chén trà đặt trên bàn, không có ai ngoài Tứ hoàng tử nhìn thấy.
Một lát sau, ông thầy Lục lại giơ tay với chén trà uống một ngụm.
Nhưng trà chưa qua cổ, ông đã "ọe" lên một tiếng lớn, phun hết ra ngoài.
Ông tức điên lên, mặt hầm hầm, mắt trợn ngược quát hỏi:
- Đứa nào đổ nước đái vào trà, hả?
Bọn hoàng tử giật nẩy mình đánh thót một cái, chẳng cậu nào dám hở răng.
Vài phút sau, Tứ hoàng tử nhịn không nổi nữa, bèn khai ra:
- Tôi thấy Ngũ hoàng tử bưng chén đặt đó!
Dịch Tôn nghe xong đang tính che chống, nhưng ông thầy Lục đã quát vang, nhảy phóc tới tóm ngay lấy cổ Tôn.
Tôn hoảng lên, la hét om sòm.
Giữa lúc đó, Đạo Quang hoàng đế không biết từ đâu xuất hiện, Ngài thấy cảnh đó, vội hỏi:
- Cái gì thế? Ngũ A kha không thuộc bài hả?
Từ Hồng Lục thấy hoàng đế tới vội chạy ra đón.
Ông nói:
- Ngũ A kha đem cho thần một chén trà, trong có mùi vị hết sức lạ! Thỉnh hoàng thượng ngửi qua sẽ rõ.
Đạo Quang hoàng đế cầm lấy chén trà đưa lên mũi, Ngũ hoàng tử biết nguy, vội co cẳng chạy vắt giò khỏi cửa.
Đạo Quang hoàng đế cả giận, quát một tiếng lớn:
- Bắt nó lại!
Tức thì hai tên thái giám xông tới tóm cổ ngay Dịch Tôn điệu vào.
Đạo Quang hoàng đế tức giận đến cực điểm, tuốt ngay cây bội đao, nhè Dịch Tôn chém tới.
May thay Từ Hồng Lục ngăn kịp rồi quỳ xuống xin tha cho Ngũ hoàng tử.
Đạo Quang hoàng đế thấy Từ học sĩ quỳ trên nền gạch, nguôi cơn giận, vội vực ông dậy.
Từ học sĩ thấy hoàng đế bớt giận bèn bịa chuyện nói tốt cho Ngũ hoàng tử.
Dịch Tôn nhân đó vội quỳ xuống đất, dập đầu luôn mấy cái xin tha tội.
Đạo Quang hoàng đế chưa hết giận giơ chân đá một phát vào ngực Tôn khiến Tôn ngã quị xuống sàn nhà.
Ngài lại lấy một chiếc hèo lớn đưa cho ông thầy Lục, giục ông đánh mười hèo vào đít Tôn.
Đạo Quang hoàng đế nghĩ rằng Dịch Tôn là con đẻ của Tĩnh phi, nay dám làm điều điên rồ ấy, tất hẳn mẹ cũng có tội.
Ngài hầm hầm chạy vội vào cung.
Ai ngờ Tĩnh phi đã biết được chuyện này cách đó ít phút.
Nàng vội nhổ hết trâm, buông tóc xoã, tay cầm nào sách, nào mũ, nào dây lưng, quỳ lạy tại cửa cung.
Thấy hoàng đế bước tới, nàng vội dập đầu, miệng tâu:
- Thần thiếp không biết cách dạy con, khiến hoàng thượng phải tức giận, tội thật muôn thác.
Thần thiếp nguyện xin đem sách, mũ, dây lưng trả về, chỉ mong hoàng thượng đại phát từ bi cho thiếp một cái chết.
Nói đoạn, đôi mắt nàng tuôn lệ như mưa.
Lúc mới tới, Đạo Hoàng hoàng đế quả có giận lắm, nhưng thấy tình cảnh đáng thương của Tĩnh phi thì lòng se lại.
Ngài giơ tay vực Tĩnh phi lên, bảo nàng:
- Yên tâm! Khanh không có tội chi, chỉ riêng thằng nghịch tử đó có tội thôi! Cần phải cho nó một trận mới được!
Tĩnh phi bước tới vài bước, đớ hoàng đế về cung.
Lúc vắng người.
Tĩnh phi thì thầm cầu xin cho Ngũ hoàng tử.
Qua ngày hôm sau, Đạo Quang hoàng đế truyền dụ cách hết chức tước của Thuần Quận vương Dịch Tôn, nhốt trong thâm cung xanh (Thanh cung) ba năm, không cho ra ngoài.
Đạo Quang hoàng đế tuy trừng phạt nặng Ngũ hoàng tử nhưng lại vẫn sủng ái Tĩnh phi hết sức.
Ngũ hoàng tử là con Tĩnh phi.
Tình mẫu tử sâu nặng.
Bởi thế Tĩnh phi bỏ ra rất nhiều tiền đút lót bọn thái giám Thanh cung.
Nàng thường đưa quần áo, đồ ăn thức uống vào, nhờ người trao lời an ủi hoàng tử bảo nhẫn nại chờ ít lâu khi nào hoàng thượng hết giận, sẽ cầu xin tha tội cho.
Tin này đến tai hoàng hậu.
Bà kết án Tĩnh phi tư thông với bọn thái giám bên ngoài, kết giao với Thanh cung, rồi dâng một bản sớ lên hoàng đế nói Tĩnh phi không biết an phận thủ thường, cần phải quản thúc gắt gao.
Đạo Quang hoàng đế đang lúc say mê Tĩnh phi thấy tờ sớ, cười khẩy một tiếng, vò nát ném vào sọt rác.
Từ đó, mối ác cảm tình giữa hoàng hậu và Tĩnh phi lộ hẳn ra.
Suốt ngày Tĩnh phi nghĩ mưu tìm kế hãm hại hoàng hậu.
Nàng vốn thân với bọn thị nữ hầu cận thái hậu, bèn xui bọn này nói xấu hoàng hậu trước mặt bà.
Chúng đặt điều bảo hoàng hậu những lúc vắng người thường trù rủa thái hậu, mong cho thái hậu chết sớm để nắm trọn uy quyền trong cung cấn.
Hoàng thái hậu tuổi đã già, đâu còn sáng suốt để phân biệt phải trái, nay nghe những lời gièm pha đó, đâm ra nửa tin nửa ngờ.
Về sau, một cung nữ cung Từ Ninh qua chơi bên cung hoàng hậu, vô tình lượm được một thằng bù nhìn trên găm bảy chiếc kim tú hoa; rất lấy làm lạ.
Cung nữ này vốn hầu cận thái hậu.
Nó vội cầm thằng bù nhìn lén, đưa về cho bà coi.
Hoàng thái hậu xem qua thấy trên thằng bù nhìn viết tám chữ ngày sinh tháng đẻ, lại chính là ngày sinh tháng đẻ của mình.
Bà đùng đùng nổi giận, cật vấn xem bù nhìn lượm được tại nơi nào.
Con cung nữ thấy thái hậu cả giận, sợ quá, vội đem chuyện mình sang chơi bên cung hoàng hậu rồi lượm được bù nhìn ra sao, kể hết đầu đuôi.
Thái hậu nghe đoạn, càng tức, nghiến răng hậm hực nói:
- Tám chữ ngày sinh tháng đẻ của tao, ngoài hoàng hậu ra chẳng ai được biết.
Thằng bù nhìn, chắc do con khốn nạn đó làm ra! Ni trù rủa mãi chẳng thấy tao chết, nên nghĩ ra trò bùa ngải nầy để diệt trừ chứ gì? Hừ! Lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt, thằng bù nhìn đã vào tay tao rồi, con khốn nạn phải chết! Tao phải đích thân tới hỏi tội mới được!
Miệng nói tay chân bà run lên vì giận dữ.
Bà cầm thằng bù nhìn chống tay đứng dậy hầm hầm bước ra khỏi cung, kêu đem nhuyễn kiệu lại để tới cung Dực Khôn hỏi tội cô con dâu khốn nạn kia, con thị nữ hoảng quá.
Nó vô tình lượm thằng bù nhìn về, ai ngờ chuyện đâm ra to.
Nó sợ bị tai vạ vội quỳ xuống ngăn thái hậu và nói:
- Xin Thái hậu đừng quá nóng.
Chuyện này nên cho người tra xét kỹ rồi hãy hỏi tội cũng chưa muộn!
Thái hậu vội ngắt lời, hỏi kế Tĩnh phi.
Nàng nhích gần lại bên cạnh, ghé sát tai bà khẽ nói mấy câu.
Thái hậu gật đầu lia lịa.
Sau đó bà truyền lệnh cho thị nữ nói lại cho đám cung nữ tuyệt nhiên không được đề cập tới chuyện xảy ra hôm đó, đứa nào hé miệng sẽ mất mạng.
Được lệnh đó đám cung nữ như ngậm hột thị cả, hai cung Từ Ninh và Dực Khôn chẳng hề nghe thấy lời nào bàn tán xì xào.
Đôi khi hoàng hậu Nữu Cô Lộc tới triều kiến, thái hậu tuyệt nhiên không lộ vẻ gì khác biệt, vẫn dùng lời ngon lẽ ngọt mà nói.
Hoàng hậu không ngờ, cứ tưởng rằng thái hậu đã chuyển ý đối với mình, trong lòng rất lấy làm sung sướng.
Ngày lễ Vạn thọ của thái hậu đã tới.
Mục tướng quốc lại dâng lên cho thái hậu ban nữ nhạc của mình để hát chúc thọ.
Đạo Quang hoàng đế, nhìn gánh hát, nhớ tới Nhị Hương phi thuở nọ chết một cách đáng thương.
Thoạt đầu, ngài tính lên đài đóng vai Lão lai tử chúc thọ, nhưng khi nhớ tới cái chết của Nhị Hương phi thì lòng đầy thê thảm, không muốn diễn nữa, bèn bảo tứ hoàng tử Dịch Trữ diễn thay ngài.
Nhân lúc mọi người không để ý ngài chuồn ra ngoài trở về cung, sau chân có một thái giám theo hầu.
Tên thái giám thấy ngài chạy vào tẩm cung lôi ra một bức tranh vẽ hình Nhị Hương phi treo lên đầu giường, thắp nhang lạy mấy cái, miệng gọi phi tử rồi thì thầm nói với bức ảnh:
- Trẫm đã hại nàng rồi.
Bọn chị em của nàng hiện đang diễn hát tại đây.
Nàng ở mãi nơi đâu? Trẫm mỗi khi đi nằm, thường thấy nàng trong mộng.
Tại sao nàng không tới thăm trẫm?
Mấy câu nói nghe có vẻ thảm thiết quá, khiến tên thái giám đứng sát bên cạnh nghe thấy cũng phải rơi lệ.
Hoàng đế khấn khứa thêm một hồi, rồi lặng lẽ ngồi nhìn bức tranh.
Sau cùng, ngài bảo thái giám buộc tranh cất đi, rồi trở về chỗ cũ xem hát.
Trên sân khấu, Tứ hoàng tử đang đóng vai Lão lai tử, tay cầm một chiếc trống nhỏ, vừa gõ vừa nằm dưới đất cất tiếng hát vang.
Đạo Quang hoàng đế xem thấy cũng phá lên cười ha hả, chỉ có thái hậu, trong lòng đang có việc không vui, nên ngồi im lặng, chẳng nói chẳng cười.
Hoàng hậu Nữu Cô Lộc thấy chính con trai mình diễn hát trên sân khấu, muốn lấy lòng Thái hậu, bèn làm một bài thơ tứ tuyệt, để chúc thọ Thái hậu ngay lúc đó, rồi đem dâng bà.
Thái hậu cầm thơ xem, luôn mồm khen hay, lại bảo rót rượu thưởng.
Tĩnh phi ngồi phía sau, sửa soạn xong từ lúc nào, chỉ cần nghe có một câu "thưởng rượu" là vội mang hồ rượu bước tới.
Một con cung nữ đứng cạnh, tay bưng cái khay vàng trong đựng ba chiếc chén vàng nhỏ xinh.
Tĩnh phi rót luôn ba chén rượu đầy.
Hoàng hậu thấy Thái hậu thưởng rượu, mừng như mở cờ trong bụng, vội quỳ xuống, thẳng ngay cổ, nốc một hơi cạn luôn ba chén rồi lạy tạ ơn.
Một luồng nhiệt khí chạy vuốt từ cồ xuống tới đan điền hoàng hậu.
Trên sân khấu Tứ hoàng tử diễn trò cũng vừa xong.
Thái hậu cho gọi tới, đích thân chọn một dây chuỗi toàn trân bảo đeo vào chéo cổ áo cho tứ hoàng tử, lại bảo:
- Ca hát nhiều sợ hơi lạnh lọt vào bụng, nên uống một chút rượu cho ấm.
Tứ hoàng tử dạ một tiếng, tức