Sau khi đưa Quang Tự hoàng đế tới Doanh đài, Lý Liên Anh khụng khiệng nói:
- Xin bệ hạ đợi đây chốc lát.
Nô tài còn phải về hầu hạ thái hậu.
Nói đoạn, Anh cùng bọn nội giám kéo nhau ra đi, để mặc Quang Tự hoàng đế ngồi một mình đợi chỉ của thái hậu.
Cũng sáng hôm đó, Tây thái hậu truyền chỉ lâm triều.
Trên điện, chuông khua trống đánh inh ỏi vang rền.
Bọn đại thần đủ mặt Mãn, Hán nườm nượp vào chầu.
Bước vào điện họ ngẩng mặt lên nhìn, không thấy Đức Tông hoàng thượng đâu, mà chỉ thấy có Tây thái hậu.
Mọi người giật mình kinh sợ, cố tìm hiểu lý do.
Nhưng chưa tìm ra thì đã nghe Tây thái hậu lớn tiếng:
- Hoàng thượng tin dùng bọn Khang Hữu Vy, tự ý hạ chiếu sai Viên Thế Khải bí mật giết ta.
Chúng thần các ngươi có biết hay không?
Câu hỏi vừa chấm dứt thì bọn đại thần thảy đều tái mặt, đầu cúi thấp hẳn xuống, im phăng phắc, không dám hồi tấu!
Tây thái hậu cười nhạt bảo:
- Bọn ngươi ăn lộc của nhà vua thì phải trung với vua, ấy thế mà chỉ ngồi làm vì, những việc động trời như vậy chẳng hề hay biết! Ăn lộc hưởng tước, thực uổng! Rồi đây, có ai đem cả giang san này dâng cho kẻ khác, hẳn bọn ngươi cũng chẳng cần biết đến!
Bọn đại thần nghe thái hậu trách mắng đủ điều, miệng câm như hến, vô cùng xấu hổ.
Giữa lúc bầu không khí vô cùng nặng nề khó thở ấy, Cương Nghị từ ngoài chạy vào báo tin bọn Lương Khải Siêu và Khang Hữu Vy đã trốn thoát, chỉ bắt được có sáu tên là Đàm Tự Đồng, Lâm Thâm Tú, Lam Húc, Dương Nhuệ, Lưu Quang Đệ và Khang Quảng Nhân.
Tây thái hậu truyền chỉ trói giật cả sáu người, kéo ra chợ Tây chặt đầu.
Cương Nghị lĩnh chỉ lập tức thi hành.
Tây thái hậu chém bọn sáu người rồi, lại hạ lệnh, truy lùng Khang, Lương, đồng thời cho điều tra một lượt tất cả bọn triều thần.
Phàm những kẻ ngày thường có qua lại với Khang, Lương hoặc đã từng dâng sớ tán dương tân chính, thảy đều bị trừng phạt.
Trong số đại thần bị liên luỵ thì người bị giáng chức như Trần Bảo Hàm, Lý Nhạc Đoan, Tông Bá Lỗ, Ngô Mậu Đĩnh, Trương Bách Hi, Đoan Phương, Từ Kiến Dần, Từ Nhân Trú, Từ Nhân Kính.
Kẻ bị tống đi đầy có Lý Đoan Phân, Trương ấm Hoàn.
Kẻ bị giam cần có Từ Trí Tĩnh, Trần Lập Tam, Giang Tiêu, Hùng Hi Linh.
Bị khám xét nhà cửa có Văn Đình Thức, Vương Chiêu, Hoàng Tuân Hiên.
Mặt khác, Tây thái hậu tức khắc phục lồi nguyên chức cho bọn công thần bậc nhất của mình như Hoài Tháp Bố, Cương Nghị, Hứa Ứng Quỳ, Tăng Quản Hán, Từ Hội Phong.
Sau đó, còn thăng cho bọn họ mỗi người thêm ba cấp nữa.
Triệu Thứ Kiều được đưa vào quân cơ sứ.
Vinh Lộc được nhậm chức quân cơ đại thần.
Viên Thế Khải được bổ nhiệm làm tuần phủ Sơn Đông.
Du Lộc được điều động sang Trực Lệ làm Thự Tổng đốc.
Đau đớn cho ông Đồng Hoà bị lột hết quan tước.
Mọi việc được sắp xếp như trên, tuy đã xong xuôi, nhưng cái dư nộ của Tây thái hậu vẫn chưa tắt.
Bà tới Doanh đài để xử trị hoàng đế.
Lúc này, Quang Tự hoàng đế như người mất hồn, ngồi trơ như tượng trong Doanh đài.
Thấy Tây thái hậu sấn sổ bước vào, mặt hầm hầm, nhà vua vội đứng dậy hành lễ, đầu cúi gập xuống, đứng sang bên trông vô cùng thảm hại!
Thái hậu ngồi xuống, cố nén giận hỏi:
- Việc làm của mi, bọn ta đã biết cả rồi! Nay mi mong muốn điều gì thì nói!
Quang Tự hoàng đế tuy nghe rõ câu nói nhưng không trả lời Thái hậu nói tiếp:
- Theo ta thì phiền mi ở lại đây một thời gian!
Câu nói của Tây thái hậu vừa dứt, thì đã thấy thái giám Khấu Liên Tài phủ phục dập đầu tâu:
- Lão Phật gia ở bên trên, nô tài đâu dám tâu liều! Thánh chỉ của lão Phật gia như vậy là bắt hoàng thượng giam cầm tại đây vĩnh viễn rồi!
Tây thái hậu chưa kịp cất lời, thái giám Lý Liên Anh đứng bên đã quát lớn:
- Văn võ đầy triều thảy đều im lặng, mi là người gì mà dám ăn nói lếu láo trước mặt Lão Phật gia?
Khấu Liên Tài vội dập đầu tâu:
- Lão Phật gia gia ân tha thứ cho nô tài về điều đó! Nhân hoàng thượng thân chinh, trong ngoài đều biết.
Nếu một sớm đem thay đổi hết, sợ rằng người ngoài có dị luận.
Cầu xin Lão Phật gia thánh minh rộng xét cho.
Tây thái hậu nhìn Quang Tự hoàng đế cười nhạt nói:
- Một thằng thái giám thân tín mở mồm ra là nói đại chính, chẳng trách cái lũ nghịch thần hoành hành lếu láo nọ!
Nói đoạn, bà quát bảo Lý Liên Anh kéo cổ ngay Khấu Liên Tài tới Từ An điện chờ lệnh bà.
Rồi Tây thái hậu truyền lệnh cho bọn nội giám đánh gãy cây cầu đá bắc vào Doanh đài.
Bà còn dặn chúng không cho bất cứ thuyền bè nào ghé vào, nếu không có lệnh bà.
Thế là Doanh đài bị cô lập hoàn toàn.
Ngoài Trân, Cẩn hai phi bên mình, Quang Tự hoàng đế không còn ai tâm phúc, thân tín nữa.
Bọn cung nữ cũng như thái giám ở lại đây đều là lũ chó săn của thái hậu, chuyên nghe ngóng để mách lẻo.
Tây thái hậu rời Doanh đài, trở về điện Từ An.
Vừa về đến cửa điện, Lý Liên Anh chờ đón đã từ nãy vội quỳ xuống rước vào.
Bà hô gọi đem Khấu Liên Tài lên quát bảo:
- Thằng kia! Tao biết mi thường nịnh bợ hoàng thượng đã a tòng đám tân chính, lại còn tư thông với ngoại thần, làm không biết bao nhiêu điều bất chính phi pháp.
Lúc đó, tao không rảnh để xem tụi mi láo lếu làm bậy.
Hôm nay thì không thể tha mi.
Hãy khai thực hết những chuyện mưu tính giữa hoàng thượng và bọn Khang, Lương ra mau, may ra tao còn có thể ân xá tội danh, nếu không, tao cho mi theo luôn lũ Đàm Tự Đồng chết chẳng toàn thây!
Khấu Liên Tài lúc này mặt chẳng đổi sắc, lớn tiếng dõng dạc tâu:
- Nô tài hầu hạ hoàng thượng, chỉ biết có làm tròn chức vị, ngoài ra không biết gì khác.
Nếu Lão Phật gia cố ép lời cung, thì nô tài chỉ xin có một cái chết.
Tây thái hậu giận lắm, gầm lên như con hổ đói mồi:
- Tội mi đã không thoát chết, lại còn già mồm phải không?
Tiếng gầm vừa dứt, thì một lệnh truyền tiếp theo.
Bà quát bảo Lý Liên Anh dùng hình cụ.
Tài biết khó thoát chết, bèn hô lớn:
- Hãy khoan! Để nô tài khai hết.
Thế rồi, Tài đem hết những chuyện đầu của