Cô cháu gái của đô đốc Giác Xương An vốn được bà nội hết sức yêu quý.
Nàng vừa có một nhan sắc diễm kiều lại vừa có tính tình nhu mì khiến bất cứ ai trong phủ cũng phải ưa thích, ngợi ca.
Các bối lặc ở những bộ lạc lân cận đều đem lê vật tới cầu hôn, nhưng không ai bắn trúng chim sẻ cả! Bởi vì bà nội không muốn gả chồng xa cho nàng mà chỉ muốn cưới một anh chàng ở rể ngay trong nhà.
Đến khi gả cho Chương Kinh A Thái rồi thì nàng, vì tương lai của chồng mà năm lần bảy lượt giục chồng lên đường phó nhiệm ở thành Cồ Tượng.
Theo ý A Thái, chàng muốn vợ con cùng đến nhiệm sở với mình nhưng bà nội nàng không chịu.
Mà nàng thì cũng chẳng muốn xa chồng chút nào.
Bởi thế, hai vợ chồng mới ở trong phòng buồn khóc, lòng dạ ngổn ngang.
Bọn thị nữ thấy tình cảnh bi thảm như vậy, vội chạy tới báo cho bà Hỉ Tháp Thích.
Bà Thích lại lên báo cho bà nội nàng biết.
Bà phi từ tỏ vè ngạc nhiên sợ hãi nói:
- Ấy thế thì hỏng.
Khóc mãi để chết mất cháu cưng của già này ư?
Chưa nói hết câu, bà đã vội đứng dậy.
Bà Nạp Thích cùng bà Hỉ Tháp Thích hề hai bên đỡ cho bà đi tới phòng cô cháu gái lớn.
Đằng sau thì bốn nàng dâu với vài đông thị nữa đi theo.
Cô cháu gái lớn đang khóc nghe nói bà nội tới, vội lau nước mắt, chạy ra đón tiếp.
Bà phi tử thấy nàng đầu tóc rũ rượi, áo xiêm rách rưới, bèn kêu lên:
- Như thế không được đâu! Bọn chúng mày có hai đứa, mới lấy nhau được vài tháng mà đã đảnh nhau rồi ư?
Vừa nói xong, bà liền giơ cao cây gậy trúc vụt vào lưng, vào đầu chàng rể A Thái mà nói:
- Cháu gái tao đẹp như nàng tiên, thế mà mày lại đám đánh nó ư?
Cô cháu gái thấy bà nội nối nóng đánh chồng, vội chạy tới đỡ lấy cây gậy trúc.
Đoạn nàng kể việc xé áo khuyên chồng của mình cho bà nội nghe.
Bà phi tử nghe xong, vỡ lẽ, gật gật đầu nói:
- Ừ! Có thế mới gọi là con gái của dòng họ quan đô đốc chứ!
Bà nói xong, quay đầu lại bảo A Thái:
- Hừ.
Ông ngoại cháu có ý tốt, muốn cho cháu một chức quan.
Tại sao cháu lại lưu luyến vợ con mà không chịu đáo nhiệm.
Thằng cháu rể yêu quý của bà ơi, cháu nên hăng hái ra đi, bà nội sẽ thế cháu nuôi dưỡng vợ con cho cháu, cháu yên lòng.
Con vợ cháu được bà nội cưng nhất đấy.
Cháu ra đi, vợ cháu ở nhà, đã có bà nội.
Bà nội cam đoan với cháu rằng bà nội sẽ nuôi nó mập ú như con heo quay cho mà xem.
Bà phi tử nói đến đây cả nhà ai nấy cười rộ lên.
Độc chỉ có một mình A Thái vẫn còn nghẹn ngào tuôn lệ.
Bà phi tử lấy làm lạ, cật vấn chàng.
Chàng không còn giữ được nỗi niềm riêng, bèn oà lên khóc.
Chàng còn quỳ xuống trước mặt bà, đem cái ý muốn đem theo vợ con đến nhiệm sở trình bày cho bà rõ.
Vợ chàng cũng nhân cơ hội quỳ xuống cạnh chồng, nài nỉ.
Bà phi tử thấy vậy, thở dài nói:
- Tốt đôi lắm! Nữ tâm ngoại hướng! Cháu bà cũng bỏ bà mà đi ư?
Bà vừa nói xong thì hai hàng lệ tuôn rơi trên má.
Mọi người vội xúm quanh khuyên bà.
Bà Hỉ Tháp Thích đỡ bà về phòng.
Bà phúc tấn Lê Đôn Ba Đồ Lỗ ở lại trong phòng, bàn tính với con gái.
Hai vợ chồng A Thái luôn miệng khẩn cầu mẹ cho cùng đi với nhau tới Cổ Tượng thành.
Bà phúc tấn Lễ Đôn đành chiều theo ý con, lại mách cho con gái cầu khẩn với chồng.
Ông Lễ Đôn tỏ ra thông hiểu đạo lý nên cười nói:
- Con gái gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, chứ tại sao lại cấm nó theo chồng được?
Thế rồi, ông chọn ngày làng tháng tốt để tiễn đưa hai vợ chồng lên đường.
Hôm ra đi, trong nội đường có bày tiệc tiễn hành.
Hai ông bà nhạc gia của A Thái không dám khóc.
Chỉ có bà phi Giác Xương An và phúc tấn Tháp Khắc Thế, Hỉ Tháp Thích là khóc đến sưng cả mắt.
Đô đốc Giác Xương An một lúc sau mới tới.
Ông cũng nét mặt chẳng được vui.
Ba anh em Lễ Đôn, Tháp Khắc Thế và Giới Kham sợ cha mẹ quá thương tâm e xảy ra chuyện liền thúc giục hai vợ chồng A Thái gấp rút lên đường.
Các bà phúc tấn tiến qua cổng lớn rồi từ biệt, còn bọn bối lặc đưa mãi ra ngoài thành mới chia tay.
Duy chỉ có đô đốc Giác Xương An và ông Tháp Khác Thế đưa cháu mãi tới Cổ Tượng thành mới quay về.
Đô đốc Giác Xương An về đến Kiến Châu thành thì được thêm tin mừng là Vương Cảo vừa được Minh triều phong làm Kiến Châu hữu vệ đô đốc chỉ huy sứ.
Các bối lặc cùng Chương Kinh miền Kiến Châu đều kéo tới chúc mừng.
Cảo mở tiệc rượu nhậu nhẹt say sưa suốt ba ngày mới tan.
Đô đốc giác Xương An hồi đó đã già lại nhiều bệnh.
Ông lại thường nhớ cô cháu gái lớn cho nên thân thể ngày một hao mòn.
Ông bèn trao quyền đô đốc lại cho người con thứ tư là Tháp Khắc Thế rồi cáo lão về vườn, không màng đến việc công nữa.
Từ khi Vương Cảo được làm chỉ huy sứ thì nhiều nơi tới đầu phục, không cần phải quan tâm gì lắm.
Vương Cảo là người như thế nào mà nhiều kẻ sợ như vậy? Cảo tính rất nóng nẩy, hung tợn, đi đến đâu là đem ngay bỉnh lực ra áp chế đến đấy.
Từ khi được Minh triều phong chức, Cảo càng ngày càng hống hách, ngang tàng.
Ngay cả đô đốc Kiến Châu vệ có khi cũng không chế ngự nổi Cảo.
Nhờ vậy, đất đai thu phục được của Cảo đã có một diện tích