Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ, mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như sự tình không phải là của mình vậy: “Nếu ta đi ra ngoài, đương nhiên là phải gánh tội chém đầu cả nhà, liên lụy đến cửu tộc, còn trở thành tội nhân thiên cổ. Nếu ta chết bên cạnh Hoàng thượng, dựa theo quy củ trong cung, nói không chừng còn ban cho ta bài vị trung liệt, được cúng bái mỗi ngày đấy. Lão gia, ngài nói xem nếu ngài là ta, thì ta nên đi ra ngoài hay là không đi đây.”
Tú Nguyệt còn tươi cười, Trần Đức lại cười không nổi.
Tiếng cười của hắn ngưng lại giữa chừng, nhìn về phía Tú Nguyệt, khí thế kiêu ngạo khó có thể duy trì giống như vừa rồi được nữa.
Tú Nguyệt nói đến mức không thể rõ ràng hơn, nàng một mình tiến vào bồi chết cùng với Hoàng đế, một người sắp chết, còn gì có thể uy hiếp hắn mà đuổi nàng ra ngoài?
Tay nắm lưỡi dao của hắn không tự giác mà siết chặt, giọng điệu không hùng hổ dọa người như mới vừa rồi nữa, mà buồn bực nói: “Chuyện này ngươi cũng chẳng thể trách ta được.”
Hắn lại nói: “Là do ngươi xui xẻo, muốn trách thì trách cẩu Hoàng đế này từ nhỏ đã hơn người một bậc, sắp chết đến nơi mà còn muốn kéo ngươi chôn cùng với hắn.”
Tú Nguyệt cẩn thận liếc nhìn Ngung Diễm một cái, ngẩng đầu thúc giục Trần Đức: “Lão gia, nếu muốn động thủ thì nhanh lên một chút, bên ngoài đã có phần không kiên nhẫn rồi. Nếu không phải vì thể diện, lưu lại mặt mũi cho hoàng gia, ai mà hao phí thời gian dây dưa với người càn rỡ như ngài lâu như vậy.”
Nàng nói xong, mơ hồ cảm thấy Ngung Diễm bên kia lộ ra ánh mắt không rét mà run. Tú Nguyệt chột dạ, nhưng chỉ có thể làm bộ như không thấy. Phần khổ tâm này của nàng, chỉ mong thánh thượng có thể thông cảm cho những lời khi quân phạm thượng mà nàng đã nói ra!
Quả nhiên ánh mắt Trần Đức có vẻ hoảng loạn, hắn rất không tin: “Ngươi nói bậy! Bọn họ, bọn họ thật sự muốn từ bỏ mạng của cẩu Hoàng đế này sao? Hắn chính là Hoàng đế Đại Thanh đấy!”
“Ngươi chính là muốn gạt ta, có đúng hay không?”
Tú Nguyệt ra vẻ vô vị nói: “Cựu đế băng hà, tân đế kế vị, triều đại nào cũng như vậy. Ngươi giết Hoàng thượng, tất nhiên ngày mai sẽ có nhị a ca kế vị. Cung nữ vẫn là cung nữ, triều thần vẫn là triều thần, bá tánh cũng vẫn sống cuộc sống của họ, chẳng qua có chút thay đổi về quyền lực mà thôi. Hoàng hậu trở thành Thái hậu, phi tần trở thành Thái phi, đại để là như thế, còn có thể làm gì khác đây?”
“Này… Này…” Tuy Trần Đức có chút không tin lời nàng nói, nhưng trong lòng lại dao động, điều này có hơi khác với tính toán ban đầu của hắn.
Tú Nguyệt than một tiếng, ai oán nói: “Đáng thương nhất cũng chỉ là ba người chúng ta mà thôi. Tối nay ba người chúng ta cùng bỏ mạng, chúng ta cũng coi như là có duyên, chết trước chết sau cũng không có gì khác biệt. Nói không chừng khi xuống địa phủ, còn có thể gặp nhau nữa đấy!”
“Phi! Phi!” Trần Đức tức giận mắng: “Ai muốn gặp ngươi chứ!”
“Ngược lại, có lẽ ta và Hoàng thượng chết trước, thích khách như ngươi, chắc là phải ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả, không biết là bộ dáng quỷ gì nữa.” Tú Nguyệt cau mày lắc đầu: “Quái dị dọa người, chúng ta vẫn là đừng gặp nhau thì hơn.”
“Ta không tin.” Trần Đức lắc đầu, giọng nói nghe có chút hoảng hốt: “Ta không tin, ta không tin bọn họ sẽ để mặc ta giết Hoàng đế!”
“Ta chính là không hiểu.” Tú Nguyệt nghi hoặc nói: “Ngươi chấp nhận nguy hiểm lớn như vậy tiến cung hành thích Hoàng thượng, còn không phải là muốn giết hắn sao? Nếu ngươi đã muốn giết hắn, động thủ là được, còn lề mề cái gì?”
Trần Đức không nói, cả một lúc lâu cũng không lên tiếng, tay cầm dao nhọn không khỏi dùng sức vài phần.
Tú Nguyệt thấy thế, sợ hắn thương tổn đến Hoàng thượng, cười thăm dò một câu: “Lão gia, ngài rốt cuộc là muốn cái gì, chúng ta thương lượng đi. Ngài nói xem, ngài tốn nhiều sức lực như vậy, Hoàng thượng lại không có huyết hải thâm thù với ngài. Ngài bận rộn nửa ngày, chính là đã buộc ba mạng chúng ta vào cùng một chỗ rồi, vậy ý đồ của ngài là gì?”
“À, không đúng, không đúng”. Tú Nguyệt vỗ vỗ bên miệng: “Ta quên mất, không phải là ba người chúng ta. Lão gia, ám sát Hoàng thượng chính là tội diệt môn, đừng nói với ta là gia đình ngài còn có người sống đấy.”
Quả nhiên, cả người Trần Đức bỗng run lên một chút, dọa Tú Nguyệt sợ tới mức nhìn chằm chằm vào dao nhọn đang đặt ở giữa cổ Ngung Diễm, chỉ sợ hắn run tay một cái là bọn họ thật sự xong đời.
“Ta còn có hai nhi tử! Còn có nhạc mẫu hơn tám mươi tuổi!” Lúc này hắn bắt đầu có chút luống cuống, Tú Nguyệt nhìn tay hắn đang run, vội cười: “Đừng căng thẳng, đừng đừng, tóm lại Hoàng thượng vẫn còn ở trong tay ngài mà, chúng ta thương lượng một chút, thương lượng một chút.”
Ngoài miệng nàng còn tâng bốc, nhưng trong lòng thì quả thật muốn phun huyết. Thật sự phục kẻ điên này, quả thật là không biết hắn nghĩ như thế nào nữa. Trong nhà trên còn mẹ già, dưới có con nhỏ, vậy mà lại hồ đồ chạy tới đây hành thích Hoàng thượng. Nhưng không ngờ hoàng cung rộng lớn như vậy mà cái đồ gia hỏa đần độn kia lại thật sự bắt cóc thành công Hoàng đế Đại Thanh, chuyện này quả thật là trò cười lớn nhất trong thiên hạ!
Tú Nguyệt thở dài, mơ hồ cảm thấy bi ai cho kết cục phía trước của Trần Đức. “Đã như thế, ngươi tội gì đi hành thích Hoàng thượng, phạm vào tội bất hiếu liên lụy cửu tộc vậy.”
Tay Trần Đức nắm dao có hơi buông lỏng: “Ngươi không hiểu đâu, ta từng mơ một giấc mộng, trong mơ thấy một người dẫn đường, dẫn ta đến một nơi. Lúc đó ta mặc một bộ mãng bào [1], mà bộ mãng bào đó có màu vàng, thầy bói nói, ta có mệnh cách chân mệnh thiên tử.”
“Vốn dĩ ta cũng không sống nổi nữa, nếu cứ chết như vậy, chẳng phải là sống uổng phí một đời sao? Không bằng làm cho thiên tử chôn cùng với ta, ta cũng coi như là chết oanh oanh liệt liệt.”
Tú Nguyệt nghe xong, cảm thấy bất lực. Người này thật sự là người điên, điên điên khùng khùng như thế, vừa hoang đường vừa sai lầm chồng chất, uổng công nàng nghĩ cách cho hắn được ra ngoài.
Nàng kiên cường nở một nụ cười, kiên trì thuyết phục hắn: “Lão gia, há có khi nào nằm mơ mà trở thành sự thật đâu, trước mắt vẫn nên thực tế một chút đi. Trong nhà ngài có hai nhi tử còn nhỏ tuổi, lại còn mẫu thân đã lớn tuổi, hà tất lấy một nhà bốn mạng của ngài đổi lấy một cái mạng của Hoàng thượng, chẳng phải là không có lời sao?”
Nói đến đây, Tú Nguyệt theo bản năng chột dạ, không khỏi lén nhìn trộm về phía Ngung Diễm một chút. Quả thật Hoàng đế đang nhìn nàng chăm chú, mắt sáng như đuốc,