Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Tuệ Quý phi
Tú Nguyệt bị Tốn Tần nói đến mức muốn độn thổ cho xong, nàng thẹn thùng sờ đầu, ngượng ngùng nói: "Nương nương, ngài tán thưởng tần thiếp, tần thiếp nào có được như lời ngài nói."
Lại nói tiếp, để không bị người của Oánh Tần nhận ra, nàng căn bản không dám để Bảo Yến dùng thuốc đúng bệnh, chỉ là không làm tổn hại thân mình Tốn Tần nương nương. Nếu không bệnh của nương nương tốt lên, chắc chắn Oánh Tần sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó, nàng và Tốn Tần nương nương đều không có kết cục tốt.
Nàng không hết sức cứu Tốn Tần nương nương, trong lòng vốn hổ thẹn.
Tốn Tần khoan dung nhìn Tú Nguyệt, ý bảo nàng ngồi xuống, trêu đùa: "Theo bổn cung thấy, ngươi cũng nên học hỏi cách xử sự của Lan Quý nhân mới phải. Lan Quý nhân làm một phần, ít nhất phải khoe ra thành 5 phần. Ngươi giúp người ta lại không nói một câu, sao người ta nhận được ý tốt của ngươi."
Nói chuyện, ánh mắt Tốn Tần lơ đãng lướt qua túi thơm Tú Nguyệt đưa tới, bỗng nhiên nàng ấy thay đổi vẻ mặt: "Chẳng lẽ túi thơm này dùng gấm Vân Nam may thành?"
Giọng điệu của Tốn Tần nhỏ xuống, ấp úng: "Bổn cung nhớ rõ năm trước đến nay chỉ có một cuộn gấm Vân Nam tiến cống vào cung, đây chẳng lẽ là..."
Tú Nguyệt sợ Tốn Tần suy nghĩ nghiêm trọng, nàng vội giải thích: "Nương nương hiểu lầm rồi, tần thiếp cũng chỉ may mắn được mấy miếng vải thừa nên mới nghĩ ra may cái túi thơm cho nương nương. Dùng gấm Vân Nam giữ được dược tính lâu hơn."
Tốn Tần lẳng lặng nhìn túi thơm, sau một lúc lâu mới buồn bã cười: "Là bổn cung vô dụng... Cũng chỉ có ngươi vẫn luôn ở Diên Hi cung, bị bổn cung liên lụy lại không thầm oán trách bổn cung, bản thân cũng không rảnh rỗi còn nhớ tới thân mình bổn cung không tốt. Vốn dĩ ngươi gặp nạn, bổn cung thân là chủ vị Diên Hi cung, nên ra mặt che chở ngươi. Tại bổn cung vô dụng, bổn cung xin lỗi ngươi mới phải."
Tú Nguyệt vội không ngừng lắc đầu: "Nương nương người tuyệt đối đừng nói vậy, nương nương đối xử rất tốt với tần thiếp, trong lòng tần thiếp vẫn luôn nhớ rõ. Tần thiếp thân là người trong cung người, nên như vậy."
Nàng đứng nhìn, nhìn ra cửa, thấy cánh cửa đóng kín, lúc này mới yên tâm, lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng, đến gần Tốn Tần, nói: "Nương nương, ba trăm lượng ngân phiếu này, tần thiếp đã sai Bảo Yến đổi hết thành ngân phiếu mệnh giá nhỏ năm mười lượng. Ngài nhận lấy, dùng để đuổi mấy công công tìm tới, cũng đủ để xã giao với bọn họ một thời gian. Còn dư lại, bảo Tây Lam lén đi đổi chút đồ tốt, mùa đông để ngài bồi bổ thân mình."
"Tú Nguyệt, ngươi..."
Tốn Tần chỉ nói ra chữ "ngươi", lời còn lại không biết nên nói gì cho phải. Nàng ấy nhìn một chồng ngân phiếu thật dày đưa đến trước mặt. Cho dù nàng là chủ vị một cung, từng hưởng vinh hoa phú quý, gặp qua vàng bạc châu báu nhưng lại không thể sánh bằng ba trăm lượng bạc trước mặt này.
Lúc dệt hoa trên gấm, ba trăm lượng ngân phiếu chỉ là chút lễ gặp mặt các phi tần khác bước vào cửa cung nàng. Hiện giờ nàng nghèo túng như vậy, đừng nói ba trăm lượng, đến ba mươi lượng, thà đưa cho nô tài hữu dụng trong cung chứ ai thừa đâu mà đưa than ngày tuyết cho nàng.
Huống chi người bỏ ra số bạc này lại là một Thường tại nho nhỏ cùng chịu khổ dưới mái hiên Diên Hi cung với nàng.
Một lúc lâu Tốn Tần không nói ra lời. Ở bên cạnh, Tây Lam cảm động hành lễ với Tú Nguyệt: "Nguyệt Thường tại, trước mắt số ngân phiếu này của người đã giải quyết được lửa xém lông mày của nương nương. Ít nhất có chút tiền than lửa, có thể chịu đựng qua mùa động này. Nô tỳ cảm tạ ơn đức của người!"
Tú Nguyệt vội đứng lên, xua tay: "Tây Lam cô cô nói quá lời, nương nương bình yên vô sự là ta yên tâm rồi."
"Bổn cung sẽ không sao, bổn cung còn chưa chết được." Tốn Tần nắm chặt túi thơm Tú Nguyệt tặng: "Ngũ công chúa của bổn cung còn ở trong cung Hiền phi, còn nằm trong tay tiểu tiện nhân Oánh Tần kia. Bổn cung chết, Ngũ công chúa mới bảy tuổi, không biết sẽ bị bọn họ chà đạp thành dáng vẻ gì. Bổn cung nhất định phải kéo dài chút hơi sức này, đến khi công chúa mười bốn tuổi, Hoàng thượng chọn cho nàng ấy một người trong sạch, ra cung, tới nơi Oánh Tần và Hiền Phi không với tay tới, bổn cung mới có thể nhắm mắt."
Nói tới chỗ bi thương, Tốn Tần không khỏi đau lòng. Tú Nguyệt nghe cũng không khỏi rưng rưng xúc động. Bao nhiêu vui vẻ lúc nàng mang theo đống ngân phiếu đều tiêu tan, trở lại thiên điện phía Tây, nàng vẫn cảm thấy rầu rĩ không vui.
Trong lòng buồn bã muốn chết, nàng đuổi Bảo Yến về phòng nghỉ ngơi trước. Nàng nghĩ ra Lý Quan nữ tử cùng ở thiên điện phía Tây, đến chỗ nàng ấy trò chuyện giải sầu.
Lý Quan nữ tử lớn hơn Tú Nguyệt mười tuổi, thành thục tinh tế lại biết cách chăm sóc người khác, đúng là một tỷ tỷ tốt có thể giãi bày tâm sự.
Nhưng nàng chưa đi được đến cửa phòng Lý Quan nữ tử đã bị Nhu Hạnh vội vã gọi lại: "Tiểu chủ, tiểu chủ, Hoàng thượng cho gọi người!"
Hoàng thượng cho gọi nàng?
Tú Nguyệt nghi ngờ nói: "Nhưng ta đang bị cấm túc, theo cung quy, sao Hoàng thượng lại gọi ta chứ?"
Hơn nữa, khoảng cách từ lúc nàng được thả ra khỏi Dưỡng Tâm điện đến lúc này mới có một ngày!"
Nhu Hạnh lắc đầu như trống bỏi: "Nô tỳ không biết, công công ngự tiền nói hình như Hoàng thượng hơi say rồi."
"À." Thì ra là say, lúc này Tú Nguyệt mới hiểu ra: Nói vậy chắc chắn hôm nay trên tiệc rượu, Hoàng thượng đã uống thỏa thích.
"Tiểu chủ, mau theo nô tỳ ra trước điện tiếp chỉ."
Nhu Hạnh nói, dẫn đường phía trước, dẫn Tú Nguyệt ra trước điện. Thám giám ngự tiền truyền chỉ Tiểu Luyện tử vừa thấy nàng, không nói hai lời lập tức tuyên khẩu dụ của Hoàng thượng: "Thánh thượng có lệnh, tối nay lệnh cho tất cả các tiểu chủ dưới chủ vị một cung đến Súc Phương trai hầu rượu."
Dưới chủ vị? Đó là tiểu chủ phân vị Quý nhân, Thường tại. Trong lòng Tú Nguyệt hiểu rõ, Hoàng thượng triệu tiểu chủ dưới phân vị Tần đi hầu rượu, ý đồ rõ ràng là muốn tầm hoan mua vui, xem ra đúng là uống đến hưng phấn rồi.
Khó trách, mới ở Dưỡng Tâm điện lục đục to như vậy mà chỉ một ngày, hắn đã quên mất chuyện phạt cấm túc nàng mà hắn đã đồng ý với Hoàng hậu nương nương.
Đó là hắn quên, nàng lại không quên được.
"Tiểu Luyện tử công công..." Tú Nguyệt chớp mắt, cười lấy lòng: "Hoàng thượng đang vui, nói là gọi tất cả dưới Tần vị, cũng không thể thật sự tất cả đều tới..." Chính là đích thân Hoàng hậu phạt cấm túc nàng nha.
"Đó là tất nhiên. Có được may mắn hầu rượu Hoàng thượng chính là ơn đức hiếm có." Tiểu Luyện tử kiêu căng nói: "Tín Quý nhân ngại lạnh không chịu ra ngoài, xưa này Hoàng thượng săn sóc Thừa Càn cung; Đỗ Thường tại từ chối nói thân thể mang bệnh nhẹ, Hoàng thượng cũng ân chuẩn miễn tham gia hoạt động này; Ngọc Quý nhân đang bị cấm túc, tất nhiên không cần đi. Còn lại có Nguyệt Thường tại..."
Tú Nguyệt nghe được tên mình, nhất thời đôi mắt sáng lên. Nàng biết Hoàng thượng uống nhiều, nào còn bận tâm đến mặt mũi của Hoàng hậu nương nương.
"Nguyệt Thường tại", Tiểu Luyện tử nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng cố ý căn dặn nô tài nói với tiểu chủ, đừng kéo dài thời gian, nếu không, đến chậm, Hoàng thượng sẽ cho tiểu chủ ngài ăn đủ."
Vậy thì còn chờ gì nữa, Tú Nguyệt âm thầm trợn trắng mắt. Mới bị bắt chép năm lần 《Nữ Tắc》, 《Nữ Huấn》, hiện giờ còn muốn giày vò nàng trời lạnh còn phải ra ngoài, thật sự không định buông tha nàng sao?
Đáy lòng nàng oán giận Hoàng thượng, trên mặt vẫn tươi cười nói: "Hoàng thượng đã có chỉ, vậy thì Luyện công công, đợi ta trang điểm, thay xiêm y xong, ta lập tức đi theo công công."
"Vậy mời tiểu chủ nhanh một chút."
Thời gian gấp gáp, nàng trở lại Tây thiên điện, vội vàng rửa mặt, chải búi tóc đơn giản, khoác áo khoác, để mặt mộc theo Tiểu Luyện tử ra cửa cung.
Bên ngoài tối đen như mực. Bình thường giờ này, Bảo Yến đã sớm nhét bình nước ấm vào chăn của nàng, nàng chui vào chăn ấm áp, nhìn ra bầu trời đêm đông bên ngoài, khỏi phải nói thoải mái bao nhiêu. Ngược lại, khỏi phải nhắc đến hiện giờ nàng ra khỏi cửa là không tình nguyện cỡ nào.
Tính ra Trữ Tú cung gần Súc Phương trai nhất, Cảnh Nhân cung và Diên Hi cung hơi xa một chút, trong đó đặc biệt Diên Hi cung là xa nhất. Chỉ là hai vị nương nương phía trước người ta đều không cần mạo hiểm gió tuyết đêm hôm khuya khoắt ra ngoài, chỉ có nàng, trời giá rét còn phải đi một đoạn đường xa như vậy.
Nàng đang rầu khổ, thình lình nhìn thấy một cỗ kiệu liễn dừng ngoài cửa Diên Hi cung chờ nàng.
Vui mừng ngoài dự kiến, Tú Nguyệt nhìn về phía Tiểu Luyện tử theo bản năng. Tiểu Luyện tử hất mặt lên nói: "Hoàng thượng nhân đức, săn sóc hậu cung, sớm đã dặn dùng kiệu liễn tới đón các tiểu chủ. Nội Vụ phủ chuẩn bị hai chiếc kiệu liễn cho Diên Hi cung. Lan Quý nhân nóng lòng gặp thánh giá, không chờ nổi tiểu chủ nên đã lên kiệu đến Súc Phương trai trước rồi."
Tú Nguyệt à một tiếng. Nàng vốn không để bụng, bỗng nhiên nghĩ đến, Lan Quý nhân đi trước không quan trọng nhưng nàng và Lan Quý nhân ở dưới cùng một mái hiên, Lan Quý nhân tới trước, vậy chẳng phải Hoàng thượng sẽ có chủ đề để trách cứ nàng sao?
"Công công, chúng ta cũng nhanh đi thôi."
Tú Nguyệt vội vàng lên kiệu, chợt nhớ tới một chuyện nàng gần như quên mất.
"Luyện công công, ngài nói chuẩn bị cho Diên Hi cung hai chiếc kiệu, Lý Quan