Edit: Dương Chiêu viện
Beta: An Thục phi
Vứt bỏ tình yêu, Tú Nguyệt nghĩ có lẽ đây là kết quả tốt nhất mà ông trời ban cho nàng.
Nghĩ vậy, nàng liếc trộm Hoàng thượng một cái rồi mới tiếp tục gắp thức ăn.
Món thịt vịt xào này cũng thật là ngon, chưa bao giờ nàng may mắn được ăn miếng ức vịt nào nạc mỡ vừa đủ, béo ngậy nhưng lại không ngán, nêm nếm vừa vặn như vậy.
Còn cả cà chua thịt viên, sốt cà chua thấm vào tận trong thịt, bên trong thịt viên còn có một chút xương sụn; cuối cùng là món gà xé xào hồ đào, vị của thịt gà kết hợp với hồ đào tạo thành vị chua chua ngọt ngọt, cũng có thể nói là món cực phẩm.
Ngung Diễm ngồi bên cạnh nhìn đến xuất thần.
Mấy lần trước ở Dưỡng Tâm điện cùng nàng ăn ở, hắn đã từng chứng kiến sức ăn của Diên Hi cung Nữu Hỗ Lộc thị không khác nào ma đói đầu thai. Hôm nay thấy nàng chăm chú tiêu diệt hết thức ăn, cả bàn ăn thoáng chốc như biến thành hư không, hắn vẫn không thể ngăn bản thân bị chấn động.
Trước mặt hắn, đây cũng được coi là tướng ăn bất nhã. Nhưng nhìn nàng ăn hắn cũng cảm thấy hơi đói bụng.
May là Tú Nguyệt cũng không ngốc, tuy Hoàng thượng không nói rõ sẽ dùng bữa ăn để thưởng cho nàng, tuy nhiên muốn lúc nào cũng phỏng đoán đúng thánh ý thì càng phải biết cảm ơn.
Cuối cùng nàng bưng cháo bát bảo của Vinh Thường tại lên, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy tấm bình phong đã được che kín, đám thái giám Thường Vĩnh Quý chờ bên ngoài không thể nhìn vào trong được mới cầm thìa lên múc hạt sen bên trong cho Hoàng thượng ăn, còn nàng thì ăn cháo.
Lúc Tú Nguyệt đưa muỗng đến bên miệng, Hoàng thượng cũng theo bản năng liếc nhìn một góc tấm bình phong.
Thấy không ai có thể nhìn được vào trong hắn mới ăn thìa hạt sen nàng múc.
Hai người cứ thế ngươi một miếng, ta một miếng, trong phòng chỉ vang lên tiếng dùng bữa, bát cháo của Vinh Thường tại nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Dùng bữa xong, Hoàng thượng nhìn đồng hồ tây dương trong Đông Noãn các, đã đến giờ này rồi, vậy khỏi cần dùng bữa tối nữa. Phê xong đống sổ con còn dư hôm nay là đến lúc nghỉ trưa.
Hắn dựa vào đệm kê sau lưng, đổi dáng ngồi lười biếng rồi nói với Tú Nguyệt: “Nói đi.”
Tú Nguyệt chớp chớp mắt, nói cái gì?
Hắn nhìn nàng một cái: “Ngươi chẳng bao giờ thích dậy sớm, vậy mà sáng sớm tinh mơ hôm nay lại đội tuyết đến đây, còn mang theo bát cháo để lừa trẫm, không phải vì có chuyện cần nói với trẫm sao?”
“Nói xem nào.” Hắn nói: “Sau khi ngươi nói xong trẫm cũng có chuyện muốn nói với ngươi. Vốn dĩ định triệu ngươi tới, không ngờ ngươi đã đến trước.”
Tim Tú Nguyệt đập thình thịch, trong lòng nhảy dựng lên. Quả không hổ danh là quân vương một nước, không ngờ hắn đã sớm nhìn ra chút tâm tư của nàng. Chẳng qua người ta không muốn chấp nhặt với nàng thôi.
Nàng còn chưa kịp nghĩ nửa câu sau có ý gì, Hoàng thượng đã cho phép nàng mở miệng, Tú Nguyệt thầm suy tính một chút rồi vội vàng mỉm cười thương lượng: “Hoàng thượng, tần thiếp muốn xin Hoàng thượng một ân điển, có thể xin Hoàng thượng ngài một buổi tối không, chúng ta…”
Đôi mắt kiêu ngạo của Ngung Diễm hơi nheo lại nhìn Tú Nguyệt.
“Làm sao…”
Tú Nguyệt nhìn vẻ mặt của Hoàng thượng liền nhận ra Hoàng thượng đang hiểu sai, nàng vội nói: “Hoàng thượng, tần thiếp muốn hôm đó có thể mời ngài… mời ngài cùng tần tiếp đến một chỗ trong cung một chút được không.”
“Chỗ đó… bây giờ tần thiếp… không tiện nói ra.” Càng nói giọng nàng càng nhỏ.
Trời đông giá rét, đường đêm khó đi, ai mà muốn ra cửa buổi tối mùa này, mà Hoàng thượng ngàn tôn vạn quý lại càng miễn bàn.
“Nhưng tần thiếp bảo đảm với ngài, nếu đi chắc chắn sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, nếu không tần thiếp xin chịu phạt.” Tú Nguyệt nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Cấm túc hối lỗi.”
Ngung Diễm nhìn dáng vẻ cố tỏ ra thần bí của nàng, lại còn cái chỗ gì đó nhất quyết phải đến vào buổi tối nữa.
Tú Nguyệt sợ Hoàng thượng không đồng ý, lại tiếp tục thuyết phục: “Thật ra ban đêm Tử Cấm thành vô cùng đẹp, tần thiếp vẫn luôn muốn lên lầu cổng thành ngắm sao, hẳn là lúc đó ánh trăng rất động lòng người. Hoàng thượng, buổi tối ra ngoài một chút để tiêu thực cũng rất có ích cho sức khỏe đó.”
Thật không biết nàng lại muốn làm trò gì, nhưng nhớ lại lần trước lúc nàng đối đáp Trần Đức, người ta không thể đoán ra suy nghĩ trong đầu nàng, lần này cũng không biết nàng lại có ý định gì.
Thôi. Rốt cuộc Ngung Diễm cũng cảm thấy có chút tò mò, nếu đi lại trong cung một chút thì cũng không sao.
Đã vậy nàng lại còn mời hắn cùng nàng đi ra ngoài, vậy cũng có thể suy xét một chút.
“Vậy ngươi định mượn trẫm buổi tối hôm nào đây?” Trước đó hắn sẽ chuẩn bị.
“Cái này…” Tú Nguyệt căng da đầu trả lời: “Ước chừng tầm khoảng mấy ngày trước tết, cụ thể là ngày nào thì tần thiếp vẫn chưa xác định…”
Ngung Diễm tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Thế còn nói với trẫm làm gì! Thôi, đến giờ trẫm ngủ trưa rồi, không rảnh để phí thời giờ với ngươi, ngươi quỳ ra ngoài cho trẫm!”
“Hoàng thượng, không phải ngài còn có chuyện muốn nói với tần thiếp sao…”
Được nàng nhắc nhở Ngung Diễm mới nhớ ra, suýt chút nữa vì tức giận mà quên mất.
Tú Nguyệt cũng không muốn lắm miệng, nhưng việc này có liên quan đến việc Hoàng thượng muốn triệu nàng đến, tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm, chi bằng giải quyết hết cho xong.
Hoàng thượng vân vê chuỗi bích tỷ trong tay, hạ mắt nói: “Hẳn là gần đây ngươi cũng nghe nói tâm trạng trẫm không tốt?”
“Dạ.” Tú Nguyệt nịnh nọt: “Xin Hoàng thượng bảo trọng long thể.”
Tiếp theo đương nhiên là chuyện Hoàng thượng muốn nói: “Ngươi cũng biết mấy ngày nay trẫm dễ bực bội, nhìn thấy ai cũng không vừa mắt. Phi tần hậu cung đều là người hầu hạ bên cạnh trẫm đã nhiều năm, trẫm không đành lòng trách móc nặng nề, gần đây cũng là càng ít gặp càng tốt, tránh để các nàng bị tổn thương.”
“Trẫm nói như thế, ngươi có hiểu không?”
“Hiểu, đã hiểu, thưa Hoàng thượng.”
Có gì mà không hiểu, không muốn các phi tần khác bị tổn thương nhưng lại trút giận lên nàng, trước giờ hắn vẫn luôn thế, Hoàng thượng thấy nàng không vừa mắt rồi trút giận lên người nàng đã thành thói quen.
Thấy nàng thông thấu như vậy, Ngung Diễm vừa lòng gật gật đầu: “Cho nên mấy ngày nay trẫm sẽ thường triệu ngươi, để ngươi ở bên cạnh hầu hạ trẫm là thích hợp nhất.”
Có thể không thích hợp à, Tú Nguyệt than thở. Cũng may hôm nay nàng nhắm mắt làm bừa đến thỉnh an, nếu muộn một chút để bị triệu kiến thì khéo lại bị Hoàng thượng mắng là kẻ vô tâm.
“Nhưng những lời này,” Hoàng thượng vẫy tay, Tú Nguyệt nghe theo tiến đến gần. Hắn kéo nàng lại, kề sát bên tai nàng mà nói: “Nếu để truyền ra ngoài, trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi.”
Tú Nguyệt nheo mắt cười giả lả: “Có thể hầu hạ Thánh