Edit: Dương Chiêu viện
Beta: An Thục phi
“Hiền Phi nương nương, người nhìn cái này một chút xem.” Giản Tần mặt mày hớn hở, cầm chiếc vòng tay phỉ thuý qua: “Đây là món quà Diêu Thắng kính dâng nương nương thể hiện lòng thành đó ạ.”
Hiền Phi không nhìn chiếc vòng tay đó mà nheo mắt lại, nhìn một lượt dáng vẻ đắc ý của Giản Tần, nàng nghĩ một chút rồi cười nhạo một tiếng.
Giản Tần thấy sắc mặt của nương nương kì lạ vội cười: “Nếu tần thiếp có chỗ nào chưa đúng, xin nương nương chỉ bảo cho tần thiếp, tần thiếp nguyện ý nghe nương nương dạy bảo!”
“Giản Tần.” Giọng Hiền Phi lạnh lùng cất lên: “Mấy ngày trước ngươi còn quỳ gối trước cửa Cảnh Nhân cung, khóc trời khóc đất, đau khổ cầu xin bổn cung cứu ngươi một mạng. Thế nào, giờ ngươi bản lĩnh quá nên quên hết tất cả rồi phải không?”
“Dạ, dạ.” Giản Tần vội vàng rời giường la hán đứng lên nói: “Chuyện này ít nhiều đều nhờ nương nương, nếu không có nương nương tính toán giúp tần thiếp thì giờ người bị Thận hình ti xử lý không phải là Ngạc La lý và Ngạc Thu mà là tần thiếp và Diêu Thắng.”
Giản Tần ngẩng đầu, cười nịnh hót: “Đại ân đại đức của nương nương cả đời này tần thiếp cũng không trả hết.”
Hiền Phi hừ lạnh một tiếng, phẩy chiếc khăn trên tay: “Có huynh đệ Ngạc La Lý gánh tội thay nên ngươi bắt đầu yên tâm kê cao gối ngủ sao? Giản Tần! Bổn cung đã cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi và tên biểu ca ngu xuẩn thấy bạc là lao đầu vào kia của ngươi thu liễm lại ngay!
Mới xử lí xong một chút phong ba mà các ngươi đã làm tình hình tệ hơn không màng sống chết. Lần sau còn gặp chuyện thì đừng trách bổn cung không nhớ đến phần tình cảm khi còn ở tiềm để!”
“Nương nương nói phải, nói phải ạ.” Trong lòng Giản Tần phản đối nhưng bên ngoài vẫn cúi người nói với Hiền Phi: “Thật ra có Hiền Phi ở đây nên tần thiếp mới chẳng lo lắng gì nữa, đến tên Ngạc La Lý giảo hoạt nhường ấy còn thua dưới kế sách của nương nương cơ mà. Nương nương còn ở hậu cung này một ngày thì tần thiếp không sợ gì cả, đống tiền này,” Giản Tần che miệng cười khanh khách: “Nương nương chỉ cần đợi tần thiếp và Diêu Thắng kiếm về rồi tiêu xài là được!”
Dứt lời nàng lại nhanh chóng xoay người cầm chiếc hộp gấm dài hẹp trên bàn lên, để sát xuống cạnh Hiền Phi: “Nương nương, người nhìn cái này một chút đi!”
Hiền Phi tức giận liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt nhìn theo tay Giản Tần mở hộp gấm, sắc mặt nàng cũng biến đổi theo.
Nàng nheo mắt lại: “Đây là như ý?”
Giản Tần mặt mày hớn hở: “Thưa nương nương, đây chính là ‘như ý tử đàn khảm bạch ngọc’ ạ.”
Hiền Phi nhíu mày, liếc mắt nhìn nàng, hồi tiên đế còn chấp chính quốc khố vẫn dồi dào, Càn Long gia lại thích như ý, trong kho Nội Vụ phủ cất không ít như ý thượng đẳng, đến đời đương kim Thánh thượng lại không thích xa hoa, ban chỉ lệnh cấm văn võ bá quan dâng tặng như ý, tổng số như ý còn lại trong Nội Vụ phủ là hai trăm bốn mươi hai thanh. Bây giờ đều cẩn thận giữ lại, một thanh cũng không thể động vào.
“Như ý thượng đẳng này ngươi lấy từ đâu?”
Giản Tần thấy mãi nương nương mới có một chút hứng thú liền quay đầu lại liếc nhìn Vinh Thường tại đang ngồi uể oải bên dưới rồi kề sát tai nàng, thấp giọng: “Nương nương, cái này lấy được khi xét nhà của Hoà Thân đó ạ.”
“Khám nhà của Hoà Thân thu được một trăm hai mươi thanh như ý, như ý nạm ngọc là một ngàn sáu trăm lẻ một thanh, à không, số lẻ đã bị Diêu Thắng âm thầm cho biến mất rồi, hiện tại như ý nạm ngọc chỉ có một ngàn sáu trăm thanh thôi.”
“Vô liêm sỉ!” Hiền Phi đập tay lên bàn: “Hoà Thân là cái gai trong mắt đương kim Hoàng thượng, tang vật thu được từ Hoà Thân phủ dù một hào một cắc Hoàng thượng cũng đích thân xem qua! Ngươi dám có ý đồ với những thứ này, xem ra ngươi phải có tận mấy cái đầu đấy nhỉ!”
“Vậy nên nương nương không biết Diêu Thắng phải tốn bao nhiêu công sức mới lấy được một thanh như ý này từ trong kho đấy. Đây đều là Diêu Thắng tỏ lòng trung thành với nương nương thôi.”
“Mang đi đi!”
Hiền Phi đóng nắp hộp “bang” một tiếng: “Giản Tần, bổn cung thấy ngươi chán sống rồi. Ngươi muốn chết thì bổn cung đây cũng không muốn bị ngươi liên lụy.”
“Nương nương.” Giản Tần không cam lòng, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Người xem thanh như ý này là bảo vật quý hiếm đó.”
Hiền Phi cũng chẳng thèm nhìn: “Giản Tần, bổn cung khuyên ngươi nhưng ngươi vẫn không hiểu, bổn cung cũng không muốn phí sức với ngươi nữa. Ngươi hãy nhớ lấy lời này của bổn cung, trên đời này người không nhất định bất biến, chuyện trên đời này cũng không phải sẽ không thay đổi. Làm việc đừng tự triệt hết đường sống, phải chừa cho mình một đường lui. Bổn cung không thể lúc nào cũng bảo vệ ngươi được!”
“Thôi.” Nàng nâng tay ngăn Giản Tần định tiếp tục khuyên: “Bổn cung biết ngươi và Diêu Thắng có tâm, thật lòng muốn dâng ngọc cho bổn cung, nhưng trước hết các ngươi mau mang đống tang vật vẫn lưu trong cung xử lý hết đi! Bổn cung sẽ không nhận thanh như ý này của ngươi đâu, ngươi mang ra ngoài đổi lấy bạc, được bao nhiêu thì hiếu kính bổn cung, bổn cung sẽ nhận.”
Giản Tần há hốc miệng mãi không nói nên lời, nghe được câu cuối này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần Hiền Phi nương nương vẫn nhận đồ của nàng là nàng yên tâm rồi.
Nhưng ngọc như ý đắt giá thế này nếu đổi thành bạc chẳng phải sẽ vô cùng lãng phí sao, nương nương vẫn lo lắng nhiều như vậy, đã ở Phi vị rồi mà vẫn sợ sệt như thế thì làm nên chuyện gì?
Nàng mắng thầm trong lòng.
Ánh mắt Hiền Phi dừng lại trên người Vinh Thường tại vẫn đang ngồi phía dưới: “Vinh Thường tại hôm nay sao thế?”
Bình thường Vinh Thường tại nói không ngơi miệng nhưng hôm nay từ lúc vào cửa đã im như thóc, một câu cũng không nói.
Hiền Phi nhìn nàng ta, nàng ta là người cũ từ hồi còn ở tiềm để, bảy, tám năm trôi qua rồi nhưng vẫn ở phân vị Thường tại. Hoàng thượng mới đăng cơ được hai năm thế nhưng tú nữ mới tuyển vào cung ai nấy đều vượt nàng, có có được trực tiếp ban phong thành Quý nhân.
“Vinh Thường tại.” Hiền Phi nhìn thẳng nàng ta, nói: “Ngươi đi theo Giản Tần thì cũng coi như là người của bổn cung, hậu cung này vẫn còn người dám làm ngươi tức giận sao? Nếu Giản Tần không quản được thì để bổn cung làm chủ cho ngươi.”
Nàng nói vậy,