Edit: Dương Chiêu viện
Beta: An Thục phi
Bầu không khí trong điện hôm nay thật ồn ào, phần lớn mọi người đều hướng về Tú Nguyệt, không hiểu sao nghe mấy câu có nhắc đến Hoàng thượng mà Hoàng hậu cũng không mở miệng ngăn cản.
Vinh Thường tại nhìn sắc mặt Hoàng hậu rồi tiếp lời Giản Tần: “Giản Tần nương nương nói phải, Nguyệt Thường tại ở dân gian đương nhiên là học được những bí thuật hay hơn chúng ta, chúng ta ở trong cung đâu thể học được. Các tiểu thư xuất thân danh môn lúc nào cũng tuân thủ nữ phạm nghiêm ngặt như chúng ta Hoàng thượng nhìn mãi cũng chán rồi, tự nhiên lại có một cô nương biết cách lấy lòng, sao mà Hoàng thượng không cảm thấy mới mẻ.
Nhìn y phục này của Nguyệt Thường tại này, ta đứng xa như thế mà vẫn nhìn ra được đường may đấy. Có lẽ Nguyệt Thường tại sống ngoài dân gian lâu nên cũng bị ngốc theo rồi, xiêm y vải thô như thế này cũng có thể mặc đi thỉnh an nương nương sao? Nguyệt Thường tại, bản thân ngươi trông rẻ rúng thế nào không ai quan tâm, nhưng ngươi đừng khiến Hoàng hậu nương nương cảm thấy chán ghét.”
Vinh Thường cười đến vui vẻ, các phi tần nghe thấy nàng nói thế liền chú ý đến cách ăn mặc của Tú Nguyệt lúc này. Tú Nguyệt vẫn đang ngồi lặng lẽ ở vị trí của mình, xiêm y đơn giản mộc mạc, khuôn mặt không tô son điểm phấn, trang sức duy nhất trên người là chiếc châu thoa màu trầm cài trên tóc, vừa nhìn đã biết là món đồ chẳng đáng mấy xu, từ trên xuống dưới trông còn có vẻ hơi keo kiệt.
Lần này các phi tần chẳng khác nào được gãi đúng chỗ ngứa, bọn họ nhìn dáng vẻ keo kiệt của Nguyệt Thường tại rồi lại nhìn trang phục mình đang mặc, người xuất thân cao quý và kẻ được nuôi dưỡng ở bên ngoài sao có thể so sánh với nhau được, loại người thế này các nàng chẳng cần nhọc công đọ sức. Hoàng thượng thật là đáng thương, chẳng trách trong lòng ngài đau khổ như thế.
“Làm khó Nguyệt Thường tại rồi, nàng ở bên ngoài đã nhiều năm làm sao biết những chuyện này được. Chúng ta thân đeo châu ngọc, người mặc tơ lụa, chỉ sợ nếu nàng chưa từng vào cung thì cũng chưa từng được nhìn thấy những thứ này.”
“Thảo nào Hoàng thượng không thưởng đồ vật cho nàng, thì ra là sợ với thân phận này của nàng sẽ làm hỏng bảo bối của hoàng cung mất.”
Vì tiếp theo là nghi thức quyên tiền nên Tú Nguyệt tự mang trang sức mình chọn đi, tránh người khác ai nấy đều chê nàng quyên góp quá ít.
Nghe thấy tiếng cười nhạo trong đại điện, cái khác không nói, nhưng một mực nhắc đến hai từ keo kiệt thì chính là cố tình chọc vào nhược điểm của nàng rồi. Các nàng đều là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm sao hiểu được để sinh tồn ở bên ngoài khó khăn đến mức nào.
Đối với nàng mà nói, bạc chính là một thứ đồ xa xỉ vượt quá tầm tay. Vì thế nàng vẫn luôn hâm mộ Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, từ lúc sinh ra nàng ta đã được mặc bao nhiêu y phục đẹp, đeo bao nhiêu trang sức quý giá, mà nàng thì chẳng có thứ gì, chỉ biết yên lặng đứng nhìn mà thôi.
Bảo Yến đứng phía sau Tú Nguyệt, thấy đôi tay Tú Nguyệt miết miết vạt áo, nàng biết mỗi khi Tú Nguyệt cảm thấy xấu hổ, nàng sẽ vô thức miết góc áo theo bản năng.
Nàng ngẩng đầu nhìn căn phòng đầy nữ nhân, các nàng cũng giỏi thật, nàng được Dương phủ mua về đã sáu năm, lần đầu tiên thấy có người có thể đâm thủng trái tim sắt đá của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt.
Tú Nguyệt cảm thấy trên mặt nóng rát, nàng chột dạ mò chén trà trên bàn nhưng lại vô tình làm đổ chén, nước trà nóng đổ lên tay nàng lại khiến mọi người cười đùa không ngừng.
Đêm nay, Hoàng hậu muốn giữ gìn đức hạnh của Trung cung, Tín quý nhân xin nghỉ vắng mặt, Tú Thường tại cũng chán nản không quan tâm, chỉ còn lại Thuần Quý nhân vẫn luôn yên lặng nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng.
Tú Nguyệt quẫn bách, chỉ đành hy vọng các nàng nói đủ, nói chán rồi nhanh chóng kết thúc đề tài này.
Chuyện gì nàng cũng có thể thông suốt, cái gì nàng cũng có thể làm ngơ, duy chỉ có những ngày tháng ưu sầu, lén lau nước mắt vì túng thiếu là nỗi ám ảnh suốt đời của nàng, nó như đã hoá thành một vết đen, dù mặt trời có chiếu sáng thế nào cũng không thể biến mất được.
Trời bắt đầu vào đông, sắc trời cũng tối nhanh hơn bình thường. Thấm thoắt, ánh sáng bên ngoài điện đã chẳng đủ để soi sáng, bóng tối cũng bắt đầu lan dần vào trong điện. Giờ cũng đến lúc lên đèn rồi.
Hoàng hậu nhìn ánh đèn lờ mờ bên ngoài đang cố chiếu vào từng góc tối rồi quay sang phân phó người bên cạnh: “Mang giá cắm nến trong điện ra ngoài thay bằng giá cắm nến dùng buổi tối đi.”
Đây là quy củ trong cung của Hoàng hậu, chúng phi tần bình thường thỉnh an đương nhiên đã quen, Hoàng hậu trước giờ vẫn luôn tiết kiệm, nếu lúc hoàng hôn trong điện vẫn còn một chút ánh sáng thì nàng chỉ dùng giá cắm nến đơn, khi trời tối mới dùng thêm giá cắm nến phượng vân.
Thật ra Hoàng hậu cảm thấy buổi tối dùng giá cắm nến đơn cũng chẳng sao, chẳng qua vì Hoàng thượng đã hứa sẽ qua, nếu chỉ vì Hoàng thượng cảm thấy tối mà ngại vào Trữ Tú cung thì thật không đáng, vì thế nàng mới ra lệnh lên đèn đuốc sáng trưng.
“Thôi nào. Các vị tỷ muội, đêm nay là năm cũ, bổn cung đã lệnh cho Nội Vụ phủ chuẩn bị đèn Khổng minh cầu phúc xong xuôi rồi, chúng ta mau cùng nhau ra ngoài bãi, cùng bổn cung thả đèn Khổng minh cho hoàng thất Đại Thanh, vì Hoàng thượng vạn tuế cầu phúc an khang.”
Ngày hai mươi ba tháng Chạp, mảnh trăng cong cong treo trên bầu trời tỏa ra ánh bạc mờ ảo. Đế Hậu coi trọng tiết kiệm, không tổ chức tiệc mừng phô trương gì, trong đêm tối, các phi tần lần theo ánh sáng đèn lồng lờ mờ trên tay cung nhân di chuyển ra ngoài.
Cũng may Nội Vụ phủ đã chuẩn bị đèn Khổng minh chiếu sáng rực rỡ, theo cấp bậc phân vị, mỗi người một chiếc. Tú Nguyệt hai tay nhận đèn của mình, sau đó Song Lan bên cạnh Hoàng hậu nương nương tiến lên nói: “Thỉnh các vị tiểu chủ tiến lên lần lượt theo thứ tự, đem đồ quyên góp đặt lên bàn cùng Hoàng hậu nương nương để tích công đức, sau đó cầu phúc và thả đèn Khổng minh.”
“Thỉnh Hoàng hậu nương nương tới trước.”
Hoàng hậu gật gật đầu, nàng đứng gần nhất, gỡ chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay