Edit: Huyên Uyển Nghi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
“Tiểu thư, đã điều tra xong. Dựa theo thời gian mà tiểu thư đã nói, nô tỳ âm thầm hỏi qua những thái giám ở ngự tiền từng cùng chúng ta thảo luận phương thuốc. Theo như bọn họ nói, vào khoảng thời gian đó, người có hiềm nghi nhất chính là Tú Thường tại từng ra vào Dưỡng Tâm điện.”
“Nàng ta đi vào khi nào?”
“Buổi trưa ngày ba mươi.”
Vậy là đúng rồi, Tú Nguyệt cười lạnh cầm lấy đĩa hạch đào trên bàn hất mạnh xuống đất. Rõ ràng đêm ngày hai mươi chín hôm trước nàng còn hầu hạ tửu thiện, Hoàng thượng còn cười nói vui vẻ với nàng. Vậy mà buổi chiều ngày ba mươi ở Trữ Tú cung bỗng nhiên thay đổi thái độ, ấm lạnh chỉ trong một ngày. Quả nhiên, nhất định là Hữu Hỗ Lộc Tú Dao đã nói gì đó, làm cho trong lòng Hoàng thượng nảy sinh hiềm khích với nàng.
Bảo Yến càng nói càng giận: “Tiểu thư, nô tỳ đã sớm nói qua. Nếu không trừ Nữu Hỗ Lộc Tú Dao này, sớm muộn gì cũng trở thành tai họa. Người còn cố tình không cho nô tỳ động thủ.”
“Hiện giờ, khó giải quyết nhất chính là chúng ta căn bản không biết lúc đó nàng ta đã nói những gì trong tẩm điện. Nếu biết thì còn có thể nghĩ ra kế sách ứng đối. Hiện tại hoàn toàn là chuyện viển vông.”
Tú Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Bảo Yến đang tức giận đến phát sầu một cái, nàng quay đầu đi chỗ khác, nói một câu: “Vậy cũng không sao cả.”
“Nàng ta nói gì căn bản là không quan trọng. Hoàng thượng nghe lọt tai cái gì mới là mấu chốt.”
“Vậy tiểu thư, người đã đoán được Hoàng thượng để ý cái gì chưa?”
Bảo Yến vừa hỏi như vậy, làm Tú Nguyệt cũng không biết trả lời thế nào.
Nàng cúi đầu, hiện giờ nhớ lại những lời Hoàng thượng nói với nàng đêm qua thật đúng là không thể tưởng tượng được. Hoàng thượng là thiên tử, là vua của một nước, thứ không nên để ý nhất, chính là tình ái chốn hậu cung. Nàng vẫn luôn rõ ràng, với thân phận của hắn thì không dám cưỡng cầu một đời một kiếp chỉ hai người. Ngược lại hắn lại là người để ý, muốn chất vấn nàng, khiến nàng không biết làm sao cho hắn một lời giải thích.
Chẳng lẽ nàng vẫn luôn toàn tâm toàn ý phụng dưỡng hắn như vậy không tốt sao?
Hắn cao cao tại thượng, ngồi trên giang sơn vạn dặm, còn nàng chỉ là một Quý nhân nhỏ bé thân phận thấp kém. Chẳng lẽ ngay cả trái tim nàng hắn cũng muốn nắm trong tay hay sao?
Tú Nguyệt hơi phiền muộn, nàng nói gần nói xa: “Nói tóm lại việc này không dễ làm, trước tiên cứ để qua một bên thôi.”
“Nhưng lúc ta trở về có nghe thấy người trong Diên Hi cung nghị luận, nói hiện tại Hoàng hậu đang sắp xếp việc tiến cung của người nhà phi tần trong hậu cung?”
“Vâng ạ.”
Nói đến việc này, Bảo Yến mới có ý cười: “Nghe nói đây chính là ý của Hoàng thượng, từ năm trước Hoàng hậu nương nương đã bắt đầu thu xếp việc này. Trữ Tú cung vừa mới tới thông truyền, ngày mai nữ quyến trong nhà của các quý nhân mà hiện nay đang ở kinh thành sẽ tiến cung. Tiểu thư, chúng ta sắp gặp được phu nhân rồi.”
Ngày mai, vậy chính là mùng hai?
Tú Nguyệt suy nghĩ một lát, gọi Bảo Yến tới, lấy hộp gấm đựng bạc như ý đưa cho nàng ấy: “Ngươi âm thầm hòa thứ này ra, đổi thành bạc. Để ngày mai ngạch nương tiến cung đỡ thấy nơi chúng ta ở quá tồi tàn.”
“Còn nữa, thu hồi trang sức của Nhu Hạnh và Mộc Cẩn, đánh lại cho các nàng một bộ mới. Còn ngươi nữa, cũng làm lại bộ trang sức lần nữa đi.”
Thời gian là ngày mai có chút gấp gáp. Bảo Yến đáp vâng, nhận lấy hộp gấm rồi xoay người đi ra cửa.
Chỉ còn lại một mình Tú Nguyệt đang ngồi ở mép giường la hán. Nàng xoay người, nhìn tuyết đã tan được một nửa bên ngoài. Hoàng thượng nhắc với Hoàng hậu nương nương như thế...
Chẳng lẽ là vì nàng?
...
“Hoàng hậu nương nương, trà này thật sự không tệ, thần thiếp cũng chỉ mới được uống mấy ngày nay thôi.” Hiền Phi ngồi ở trên giường la hán, uống một ngụm: “Cảm thấy cả người đều trở nên ấm áp, người cũng trẻ ra không ít.”
“Nương nương cũng nhanh nếm thử đi.”
“Đúng thật là thứ tốt. Giản Tần, ngươi có lòng rồi.”
Giản Tần ngồi ở bên dưới, cười hì hì nói: “Có thể lọt vào mắt của Hoàng hậu nương nương và Hiền Phi nương nương, cũng không uổng công Diêu Thắng hắn vất vả đi một chuyến này. Mới làm ra được một ít như vậy, thần thiếp cũng không dám giữ lại chút nào, đều dâng cho Hoàng hậu nương nương và Hiền Phi nương nương hết.”
Hiền Phi nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Vinh Thường tại: “Sao không thấy Tú Thường tại trong cung của ngươi đâu?”
“Đừng nhắc tới nàng ta.” Giản Tần xì một tiếng: “Một chút việc nhỏ cũng làm không xong. Hao tốn tâm tư để cho nàng ta ly gián Hoàng thượng và Như Quý nhân, nhìn xem nàng ta làm thành cái dạng gì rồi. Thần thiếp phạt nàng ta quỳ ở hậu viện Khải Tường cung, trời chưa tối thì không được đứng lên.”
“Giản Tần.” Mặt Hiền Phi trầm xuống: “Những lời dơ bẩn như vậy, ai cho phép ngươi nói trước mặt Hoàng hậu?”
“Vâng, vâng.” Giản Tần nhìn vẻ mặt Hoàng hậu, làm như vô tình nói: “Còn không phải là tại thần thiếp nóng lòng sao. Người nhìn Hoàng thượng xem, thiên vị Như Quý nhân như thế, Thiên sơn tuyết liên vốn là một đôi, nên để Hoàng thượng và Hoàng hậu hưởng dụng mới phải. Nhìn xem, Hoàng thượng chiều chuộng nàng ta thành dáng vẻ kia, dỗ dành nàng ta mà mí mắt nàng ta cũng không thèm nâng lên, vậy mà Hoàng thượng còn dung túng nàng ta. Còn nữa, không phải Hiền Phi nương nương người mới là người ngồi gần Hoàng thượng nhất sao, nàng ta lướt qua trên đầu nương nương rồi. Chúng ta còn nhất thiết phải nén giận sao?”
Nghe được lời này, mí mắt Hiền Phi khẽ động, nhìn Giản Tần một cái. Đồ ngu xuẩn này, rốt cuộc cũng nói đến điểm mấu chốt trong việc châm ngòi ly gián.
Nói được những lời đó, nàng nghe xong quả thật tức giận. Chỉ là tức giận thì tức giận, vẻ mặt Hiền Phi vẫn không thay đổi, thảnh thơi nhấc tay uống một ngụm trà.
Ngược lại là Hoàng hậu, hình như là nghe lọt tai.
Giản Tần châm ngòi chỗ Hiền Phi luôn không nắm bắt được trọng điểm. Nàng ta nhìn vẻ mặt Hoàng hậu trầm hẳn xuống, lập tức cảm thấy có hy vọng, càng thêm nhiệt tình châm ngòi thổi gió, bắt đầu lải nhải.
“Giản Tần.”
Hiền Phi phe phẩy quạt tròn, cũng không nhìn nàng ta: “Vinh Thường tại hiếm khi đi theo bồn cung đến Trữ Tú cung này, ngươi dẫn Vinh Thường tại ra ngoài vườn đi dạo đi.”
Giản Tần nghệt mặt, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định theo bản năng mà nhìn về phía Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu ngồi bên trái giường la hán, không nói một lời mà yên lặng uống trà, ngầm đồng ý lời nói của Hiền Phi.
Không còn cách nào, nàng vốn đang muốn nói tốt về Diêu Thắng với Hoàng hậu. Khổ nỗi những lời chưa nói lại không có cơ hội nói ra.
“Đi, đi đi.”
Nhìn theo Giản Tần mang Vinh Thường tại đi ra ngoài, Hiền Phi