Edit: Trân Uyển nghi
Beta: Tuệ Quý phi
“Tiểu thư, nô tỳ vừa mới từ Ngự Thiện phòng trở về, hôm nay lại là Xuân Quý nhân và Tú Thường Tại được triệu làm bạn giá ở Dưỡng Tâm điện. Suốt mấy ngày nay, Hoàng Thượng chỉ truyền mỗi hai người họ.”
Tú Nguyệt đang vùi đầu chăm chú cẩn thận lau thanh như ý được khảm 5 viên đá quý của mình. Nghe vậy, nàng cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Ngươi đúng là nhàn rỗi, mỗi ngày Hoàng thượng triệu kiến ai ngươi cũng muốn quản.”
“Nhưng nô tỳ thấy khó chịu mà! Hoàng thượng muốn sủng ai không sủng, lại cố tình đi sủng hạnh tiện nhân Nữu Hỗ Lộc Tú Dao kia.”
“Nàng ta đương nhiên có bản lĩnh của mình.” Lại nói thêm: “Từ khi còn ở tiềm để, Xuân Quý nhân vốn là người xuất thân từ cung Hoàng hậu. Trước nay luôn cung kính, hầu hạ Hoàng thượng Hoàng hậu lại chu đáo ổn thoả, tuổi trẻ dung mạo đẹp. Đổi lại là ta ta cũng thích, có gì mà phải kinh ngạc.”
“Tiểu thư! Kể từ chuyện đêm mùng ba tháng Giêng, Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến người lần nào. Nô tỳ thấy Hoàng thượng đang có ý lạnh nhạt tiểu thư. Trước khi đi, phu nhân đã trăm căn ngàn dặn nô tỳ phải săn sóc cho tiểu thư, để người biết tiến biết lui, hiểu lễ nghi hầu hạ phu quân. Hiện tại lại như thế này, nô tỳ còn mặt mũi nào đối diện với phu nhân đây.”
Tú Nguyệt vẫn bày ra dáng vẻ hờ hững: “Hoàng thượng không triệu kiến, ta cũng không có biện pháp. Chẳng lẽ lại đi quấn lấy ngài, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ta không làm được những chuyện vẫy đuôi lấy lòng ấy đâu.”
Bảo Yến giận dỗi liếc nàng một cái, chính vì bản tính không tranh không đoạt này mới luôn bị người khác hãm hại, hài tử biết khóc mới có sữa uống.
Tú Nguyệt vẫn giữ dáng vẻ dầu muối không ăn nên nàng cũng đành lo lắng suông. Chợt nhớ lại lúc nàng mới vừa vào có nghe ý chỉ trong cung truyền xuống: “Đúng rồi tiểu thư, ban nãy Trữ Tú cung cho người đến truyền chỉ. Lệnh phế Giản Tần Quan Giai thị xuống làm thứ dân, bị giam cầm ở Khải Tường cung không được ra ngoài, chờ thẩm vấn xong Diêu Thắng sẽ xử lý cùng lúc.”
Bảo Yến nói dứt lời còn vui mừng vỗ tay: “Giản Tần thân là người đứng đầu lục Tần, trước kia ở trong hậu cung huênh hoang cướp đoạt tiền tài, tiêu xài vô độ, nào có ngờ tới ngày hôm nay trèo cao ngã đau, lâm vào cảnh giậu đổ bìm leo.”
Tú Nguyệt cẩn thận cất thanh như ý bạch ngọc trở lại hộp gấm, đặt dưới giường cạnh bên gối nằm, sau mới nhìn về phía Bảo Yến: “Vui sướng khi người gặp họa cũng không ích gì, chỉ cần làm cho cuộc sống thường ngày của chúng ta trở nên yên ổn là tốt rồi.”
Trải qua trận phong ba này, đảng Hiền Phi cũng sẽ phải thu liễm một thời gian, phía bên Nội Vụ phủ về sau cũng sẽ không dám trắng trợn hành sự nữa.
“Tiểu thư, người không biết đâu, mấy ngày nay Giản Tần chạy vạy khắp các cung làm cho gà chó không yên, hiện giờ cuối cùng cũng được thanh tĩnh.”
“Nghe nói là người kia bên Cảnh Nhân cung tự mình đi thỉnh chỉ, Hiền Phi nương nương này đúng thật là nhẫn tâm, dùng một chiêu bỏ xe bảo soái thì lần phong ba này không mảy may thương tổn đến Cảnh Nhân cung. Chuyện của Giản Tần cũng hoàn toàn không lan tới được chỗ của Hiền Phi.”
Tú Nguyệt nghe xong cũng gật đầu tán đồng, đây mới là chỗ lợi hại của Hiền Phi.
Nói đến đây, biểu cảm của Bảo Yến có chút ngưng trọng: “Nhưng mà… Tiểu thư, có thể nói trải qua lần này Cảnh Nhân cung nhất định sẽ rất hận người. Từ nay về sau, chúng ta không thể không cẩn thận.”
Nàng thở dài nói: “Nếu như Hoàng thượng không lạnh nhạt với tiểu thư, tiểu thư nhận được ân sủng. Có Hoàng thượng làm chỗ dựa cho chúng ta, còn có thể nghĩ đến chuyện một đấu một với nàng ta, nhưng với tình hình hiện tại e là rất khó khăn.”
“Tiếu thư, đêm mùng ba tháng Giêng, nô tỳ không bên cạnh người, rốt cuộc đêm ấy đã xảy ra chuyện gì. Đến cùng thì Hoàng thượng nảy sinh bất mãn gì với tiểu thư, người có thăm dò được tâm ý của Hoàng thượng không?”
Bất mãn chuyện gì ư? Thật ra Tú Nguyệt cũng đoán được vài phần. Thế nhưng, dù cho nàng biết được, nàng cũng không thể giao ra được phần tình cảm mà Hoàng thượng cần. Lại càng không thể đối đãi thẳng thắn, thành thật với ngài ấy. Quanh co uyển chuyển nhiều như vậy rốt cuộc vẫn khiến cho ngài ấy tức giận.
Tức giận vì nàng đặt nhiều tâm tư để tính kế như vậy, tức giận vì nàng đã không thẳng thắn tố cáo. Nhưng dù vậy, nếu được lựa chọn thêm lần nữa nàng vẫn sẽ làm thế. Nàng chỉ là một Quý nhân, nếu muốn sinh tồn trong cung thì phải biết cách bảo vệ mình, Hoàng thượng sẽ không thể hiểu được chỗ khó xử của phi tần cấp thấp như nàng. Vì thế cho nên nàng vẫn không thể làm được việc thành thật, thẳng thắn như ngài ấy muốn.
Thân phận và địa vị cách xa như thế, hai người hoàn toàn không xứng đôi như thế thì sao có thể yêu nhau đây. Ngài ấy thân là thiên tử cao cao tại thượng, muốn gì được nấy, yêu ngài ấy sẽ dễ bị ngã đến tan xương nát thịt hơn so với yêu bất kỳ ai trên đời này.
Ngay từ lúc bắt đầu nàng đã hiểu được điều này, thế nên đã kịp thời thu tâm, bảo vệ bản thân không phải chịu tổn thương.
Có lẽ về sau ba phần nhiệt tình kia của Hoàng thượng sẽ dần dần rút đi, hoặc cũng có lẽ khi có người mới bên cạnh, ngài ấy sẽ có cảm giác như nàng, cảm thấy phần tình cảm của bây giờ có bao nhiêu hoang đường.
“Thôi.” Tú Nguyệt có vẻ không có tâm trạng nói: “Ngươi đi phòng bếp xem có gì ăn không, không phải đã ước định với Bạch Tổng là đầu năm ăn thịt cùng nhau rồi hay sao. Chúng ta nấu vài món hắn thích trước, chờ thêm vài hôm lại nấu thêm hai món một canh.”
“Còn nữa, mùng chín tháng này là sinh nhật Hiền Phi. Đêm qua Tốn Tần nương nương có đến tìm ta thương lượng, muốn ta đi với nàng ấy đến Cảnh Nhân cung một chuyến.”
“Ngũ Công chúa của nàng ấy được nuôi dưỡng trong cung của Hiền Phi. Hàng năm chỉ có mỗi hôm sinh nhật, Tốn Tần nương nương mới có thể thừa dịp Hiền Phi vui mừng, chính điện của Cảnh Nhân cung nhộn nhịp mà tiện ra sau điện gặp mặt tiểu công chúa một lần.”
“Tiểu thư, nơi như Cảnh Nhân cung kia mà người vẫn định đi à? Hiện giờ quan hệ giữa chúng ta với Cảnh Nhân cung đang rất căng thẳng, người lại không được lòng Hoàng thượng. Nô tỳ thấy, vẫn là nên biếu lễ vật tỏ chút thành ý là được rồi.”
“Ta biết.” Tú Nguyệt gật gật đầu: “Nhưng mà trước nay Tốn Tần nương nương vốn rất ít khi nhờ vả người khác. Lâu rồi nàng ấy không ra khỏi Diên Hi cung, một thân một mình đi đến Cảnh Nhân cung có chút gian nan, Lý thị yếu đuối, Lan Quý nhân thì lại có tâm tư khác. Nương nương luôn đối xử tốt với ta, lúc này nàng ấy đã mở lời thì bằng giá nào ta cũng phải đi cùng nàng ấy mới có thể an tâm.”
“Cũng được.” Bảo Yến thầm nghĩ, ít ra trong ngày sinh nhật Hiền Phi, Hoàng thượng có khả năng ghé Cảnh Nhân cung. Nói không chừng có thể nhân cơ hội đó mà hóa giải hiềm khích.
“Chỉ là với tình hình trước mắt, không biết Hiền Phi có còn tâm trạng mừng sinh nhật không.”
Thời điểm Hiền Phi được Nhẫn Dứu đỡ xuống khỏi kiệu liễn, dừng chân trước cửa Khải Tường cung nhìn trong chốc lát.
Từ một cung náo nhiệt tấp nập kẻ đến người đi, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chút ân sủng của Tú Thường tại chống đỡ, nếu không cũng không biết sẽ thê lương đến mức nào.
“Quả nhiên.”
Hiền Phi lắc đầu cười một tiếng, nói với giọng cảm khái: “Vốn dĩ trước đây ở trong cung, ngoại trừ Hoàng hậu và bổn cung ra thì ai ai cũng phải nhìn sắc mặt của người đứng đầu Tần vị là Giản Tần. Trước kia Khải Tường cung tới lui tấp nập, Giản Tần nàng ta luôn có vàng bạc châu báu tiêu xài bất tận, đắc ý suốt mấy năm nay. Nay nhìn xem, nhìn xem.”
Hiền Phi hơi nghiêng mặt, nói với Nhẫn Dứu với vẻ oán giận: “Lòng người trong cung đúng là lạnh lẽo đến mức làm cho bổn cung phát sợ.”
Nhẫn Dứu bất đắc dĩ nhìn chủ tử của mình, cúi đầu nói: “Nương nương người đừng nói vậy.”
Hiền Phi buồn bã thờ dài, thong thả uyển chuyển đi vào Khải Tường cung.
Giản Tần bị phế làm thứ dân, không còn ở Tần vị, trong Khải Tường cung còn có Vinh Thường tại và Tú Thường tại nên nếu giam cầm nàng ta ở chính điện thì tất nhiên không thích hợp. Thế nên nàng ta bị nhốt trong một gian nhĩ phòng hẻo lánh nhất ở phía sau.
Trước khi bước vào cửa, Hiền Phi đứng ở nơi cách đó không xa không gần, nhìn cánh cửa không có lấy một người thủ vệ.
Nhẫn Dứu lấy chìa khóa ra nói: “Nương nương yên tâm, tuy giam cầm là ý chỉ của Vạn Tuế gia nhưng chuyện trong hậu cung thực tế đều nhờ người kia bên Trữ Tú cung sắp xếp. Đương nhiên trước đó cung nhân thủ vệ của gian phòng này đều phụng lệnh Trữ Tú Cung mà làm việc. Buổi chiều Uông Phúc Thọ có ghé qua đây chào hỏi, bọn họ liền thức thời giao ra chìa khóa, còn hiểu chuyện mà tránh đi thật xa.”
Dứt lời nàng ta liền bước lên trước mở cửa, theo tiếng kẽo kẹt, cửa phòng chậm rãi mở ra một khe hở.
“Mời nương nương.” Nhẫn Dứu bước sang bên cạnh hai bước, duỗi tay đẩy cửa ra.
Hiền Phi đi vào trong phòng, đưa mắt đánh giá bốn phía trong phòng, có hơi ghét bỏ mà nhíu mày. Chỉ mới chạng vạng thôi mà trong phòng đã tối tăm như vậy.
Nàng còn chưa kịp nhìn kỹ bố cục trong phòng thì đã thấy một dáng người nương theo tia sáng mà vọt ra, kêu to: “Hiền Phi nương nương! Xin Hiền Phi nương nương cứu thần thiếp!”
Nhẫn Dứu vội vàng đóng kín cửa, sau đó nhanh chóng đứng chắn trước người Hiền Phi, cản Giản Tần đang nhào tới giống như người điên kia: “Giản Tần nương nương, người đừng như vậy! Đừng như vậy mà!”
“Nhẫn Dứu.” Hiền Phi mắng nàng ta một tiếng: “Buông Giản Tần ra, ngươi thân là nô tỳ lại giằng co xô đẩy như vậy còn ra thể thống gì.”
“Nhưng mà nương nương?”
“Lui xuống đi.”
Nhẫn Dứu hết cách, đành phải buông Giản Tần ra nhưng vẫn lo lắng mà nhìn, sợ nàng ta sẽ làm ra những hành động quá khích.
Giản Tần không còn bị cản trở liền liều mạng nắm lấy một góc áo của Hiền Phi: “Nương nương, người cứu thần thiếp đi nương nương!”
Hiền Phi bị nàng lôi kéo đến mức gấm Tứ Xuyên thượng hạng cũng bị nhiễm vài vệt đen. Nàng đi đến một chỗ có thể ngồi, cũng không để ý gì nhiều mà từ tốn ngồi xuống.
Giản Tần cũng theo đó mà quỳ rạp trước mặt nàng, vừa gào khóc vừa lặp lại mỗi một câu: “Xin người cứu lấy thần thiếp. Xin nương nương cứu thần thiếp!”
“Người nể tình thần thiếp nhiều năm nay vì người mà làm trâu làm ngựa, xin người hãy cứu thần thiếp lần này!”
Hiền Phi nhìn bộ dạng phát điên của nàng ta, cúi đầu khẽ thở dài: “Giản Tần, bổn cung đã sớm nhắc nhở ngươi phải hành sự cẩn thận, hiện giờ ra nông nỗi này còn không phải do ngươi làm không kín kẽ hay sao! Chuyện đã đến nước này, mặc dù bổn cung phải tránh hiềm nghi, nhưng nể tình mười mấy năm cảm tình từ lúc còn ở tiềm để. Ta đã lén vì ngươi mà đến hỏi Hoàng hậu nương nương xem tâm ý của Thánh thượng như thế nào.”
“Hoàng Thượng nhân đức, xét thấy mười mấy năm cảm tình, thêm việc ngươi sinh được trưởng nữ. Dù ngươi phạm phải tội lớn tày trời Hoàng thượng cũng không định xử tử ngươi, chỉ phế làm thứ dân, nửa đời sau, Khải Tường cung này chính là lãnh cung của ngươi.”
Nghe thấy thế, Giản Tần quỳ sụp xuống đất, cả người yếu ớt vô lực.
Hoàng thượng quả nhiên không vô tình như