Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Tú Nguyệt ngẩn người, không ngờ y lại nghĩ đến chuyện này, là lỗi của nàng, chỉ biết nghĩ đến chuyện của mình mà khiến y phải lo lắng.
Nàng cười xoa dịu y: "Bảo Yến tinh thông dược lý hơn ta nhiều, nếu chủ tử nô tỳ chúng ta cùng nhiễm bệnh chết một cách đột ngột chỉ e sợ khiến người khác nghi ngờ, đến lúc đó ta giả chết ra cung còn phải làm phiền Tổng quản để ý tới cung nữ Bảo Yến của ta một chút."
"Cung nữ và thái giám không giống nhau, nếu nàng ta nhất thời không thoát thân được thì đến hai mươi lăm tuổi cũng có thể được xuất cung. Muộn nhất là hai mươi lăm tuổi, chúng ta có thể gặp lại nhau ở bên ngoài."
"Tổng quản, thật ra thì..." Tú Nguyệt buồn rầu nhìn y, trêu một câu: "Nếu bệnh này thật sự khó chữa trị hết, Bảo Yến lại có cơ hội ra cung, nếu ngươi có thể vứt bỏ được vinh hoa phú quý trong cung..."
Nàng còn chưa nói dứt câu thì đã thấy ánh mắt Bạch Nghiêu nhìn nàng đột nhiên thay đổi.
"Ta... Cũng chỉ nói đùa thôi." Tú Nguyệt cười giả lả: "Có thể vì tinh thần không yên nên nói năng bậy bạ, Tổng quản đừng quá để ý..."
"Một lời đã định."
Bạch Nghiêu chợt ngắt lời nàng, y hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt bay đến nơi xa xăm: "Chờ đến khi Bảo Yến xuất cung, chúng ta sẽ cùng gặp nhau bên ngoài cung."
Không gặp không về.
...
Lúc Oánh Tần vào phòng đã là giữa trưa.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng, trong phòng còn đốt địa long, nàng nhẹ nhàng ngồi vào mép giường nhìn người đang nằm nghiêng ngủ trưa, vẻ mặt vốn lạnh lùng xuất hiện chút ý cười.
Sơ Lục đưa khăn mặt đến, nàng đưa tay nhận rồi lau mồ hôi rịn trên trán của người ngủ, dịu dàng như nước.
"Mấy ngày nay đều nghỉ ngơi như vậy sao?" Nàng nhìn sườn mặt của Bạch Nghiêu, hỏi một câu.
"Vâng ạ." Sơ Lục khẽ trả lời: "Không biết tại sao buổi tối mấy ngày trước có ra ngoài một chuyến, lúc về giống như là nhặt được đồ quý, lúc dùng cơm cũng mỉm cười, còn đặc biệt bảo nô tài lấy vàng bạc trong tư khố ra đếm, từ trước đến nay Tiểu Bạch gia có khi nào để ý đến mấy thứ dung tục như vàng bạc châu báu này chứ!"
"Còn bảo nô tài đổi thành ngân phiếu, nương nương người xem, ngủ ngon như vậy, còn đang mỉm cười nữa kìa."
Oánh Tần ngừng lau mồ hôi, nhíu mày. Từ lúc ở tiềm để nàng đã theo Bạch Nghiêu tại Vương phủ, y là người tính tình lạnh nhạt, rất dễ nổi nóng lại không cho người khác tiếp cận, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến y đổi tính, trở nên thoải mái như vậy?
Nhưng như vậy cũng rất tốt, nếu biết ai khiến y đổi tính như vậy, nàng thật sự phải cảm ơn vị ân nhân này.
Lúc này người trên giường xoay người, đổi thành nằm ngửa.
Bạch Nghiêu mở mắt, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Oánh Tần đang ngồi bên mép giường.
"Tới đó à." Giọng nói của y còn khàn khàn do chưa tỉnh ngủ.
Sơ Lục thấy Bạch Nghiêu thức dậy bèn bước lên trước nói: "Tiểu Bạch gia tỉnh rồi ạ, vừa hay thuốc còn đang nóng, nô tài bưng tới cho ngài uống."
Gã nói xong vội vàng đi lấy thuốc, Oánh Tần cúi người đỡ Bạch Nghiêu dậy, để y dựa vào mình.
Bạch Nghiêu đẩy nàng ra tạo khoảng cách giữa hai người.
Sắc mặt Oánh Tần cứng đờ, đối mặt với bầu không khí này nàng không phản ứng kịp.
"Sao vậy... Chúng ta đều luôn như vậy..."
Oánh Tần thử cười với y: "Có phải lại đau ngực không, hay là tìm nô tài nào trong Thận Hình ti đến cho ngươi trút giận, như vậy có thể tốt hơn một chút."
"Không cần." Bạch Nghiêu cầm lấy chiếc áo khoác bên giường cố gắng tự mặc vào: "Ngươi là Oánh Tần của Hoàng thượng, chúng ta cũng nên giữ quy củ một chút."
Oánh Tần đột nhiên đứng lên, nàng khó tin nhìn Bạch Nghiêu: "Từ nhỏ đến lớn, chúng ta có tình cảm nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi lại nói thế sao. Từ sau khi Hiền Phi nương nương loại bỏ cái đinh trong mắt là Tốn Tần thì ta đã bắt đầu tránh Thánh thượng, ngay cả ân sủng cũng chẳng cần, ngươi cũng biết ta vì cái gì, vì ai mới làm vậy."
"Bạch Nghiêu, chúng ta phải ở trong cung trải qua quãng đời còn lại, ta cũng không yêu cầu ngươi điều gì, cứ giống như vậy, chúng ta gắn bó là bạn, bên nhau cả đời."
"Oánh Tần." Bạch Nghiêu nói: "Chúng ta không đi cùng nhau được. Ta đã sớm nói với ngươi, ở trong mắt ta, ngươi cũng giống như hàng trăm, hàng ngàn cung nhân trong cung này, không có gì khác biệt."
Đều không phải là người y muốn tìm kia, người mang y ra khỏi bóng tối, đem lại ánh sáng cho sinh mệnh của y.
"Oánh Tần, ngươi gọi ta là Oánh Tần?"
Nàng ta cười ha ha: "Từ trước đến nay đều gọi tên, sao bây giờ ngươi lại gọi ta là Oánh Tần?"
"Bây giờ ngươi đang muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn với ta sao?"
"Hương Oánh, ngươi về đi." Bạch Nghiêu không nhìn nàng nữa: "Sau này ngươi sẽ hiểu được tâm tình hiện tại của ta, người ta muốn ở bên cả đời, từ trước đến giờ đều không phải là ngươi."
"Ngươi..."
Tuy lúc trước y vẫn luôn lạnh nhạt như thế, từ chối người từ ngoài ngàn dặm, nhưng hôm nay nàng có thể cảm giác được, y không giống như trước đây.
Oánh Tần còn muốn nói gì đó nhưng Sơ Lục đã bưng thuốc vào, nàng muốn nhận lại bị Bạch Nghiêu đưa tay cản lại, y đưa mắt ra cửa nói một câu: "Mau về đi."
Oánh Tần đứng tại chỗ cố gắng thử điều chỉnh tâm trạng một lúc lâu, nàng cười với Bạch Nghiêu, dịu dàng nói: "Ngươi ở một mình ngẩn ngơ cả ngày cũng không thú vị gì, không bằng ta và ngươi đánh ván cờ giết thời gian đi."
"Ta mệt mỏi. Không có tinh thần gì cả." Giọng của Bạch Nghiêu vẫn rất lãnh đạm.
Oánh Tần cũng đã quen, y luôn lạnh lùng như vậy, là kiểu người giống nàng, ngay cả thân thể cũng vụn nát, gần đây nàng rất khó chịu nhưng vẫn muốn nhìn thấy y, có thể nói thêm với y được mấy câu.
Sơ Lục không biết vừa rồi hai vị trong phòng đã xảy ra chuyện gì, Oánh Tần nương nương và Tiểu gia nhà mình còn thân hơn cả huynh muội ruột. Từ trước đến nay khi nói chuyện với Bạch Nghiêu gã luôn không cần tránh Oánh Tần, nhìn Bạch Nghiêu nghiêm túc uống thuốc, gã toe toét nói: "Tiểu Bạch gia, vừa rồi nô tài ra ngoài lấy thuốc cho ngài uống, nha đầu Bảo Yến của Diên Hi cung tới đây, nói tiểu chủ nhà nàng muốn bàn bạc