Thẩm Tịch Thanh bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh giấc.
Nàng không mở nổi mắt, lười nhác hỏi: "Ai vậy..?"
Thiếu niên bên ngoài nghe thấy liền kính cẩn lễ phép đáp: "Ngũ trưởng lão, đã đến giờ rồi ạ."
Do tính chất nghề nghiệp, lịch trình của Thẩm Tịch Thanh vô cùng bận rộn, muốn chợp mắt một chút cũng phải giành giựt từng giây từng phút, bây giờ giấc ngủ quý giá bị phá, tâm tình đặc biệt kém: "Ngũ trưởng lão cái gì, tôi là Thẩm Tịch Thanh."
Người nọ thoáng sửng sốt: "Trưởng lão cứ đùa, có ai mà không biết ngài là Ngọc Hành trưởng lão - Thẩm Tịch Thanh chứ."
Ngọc Hành trưởng lão...
Ngọc Hành trưởng lão là ai? Thẩm Tịch Thanh mơ mơ hồ hồ trả lời:
"Ở đây không có ai tên Ngọc Hành cái gì trưởng lão cả."
Hắn nghi hoặc gãi gãi đầu: "Trưởng lão đang nói gì thế? Đệ tử không hiểu gì cả."
Sau một hồi bị làm phiền, Thẩm Tịch Thanh chẳng còn tâm tình nào để ngủ tiếp.
Thẩm Tịch Thanh choàng tỉnh, đập vào mắt là một khung cảnh xa lạ, căn phòng mang kiến trúc xưa cũ, dải lụa trắng mềm mại rũ xuống hai bên giường.
Nhìn xuống thân, quần áo bạch y, phong cách cổ xưa, hoa văn thêu tinh xảo, nàng bất giác nhíu mày.
Đây là nơi nào?
Thẩm Tịch Thanh nhớ lại, rõ ràng trước đó còn đang trên đường đến gặp đạo diễn Tạ, nàng mới vừa động não đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể không vững ngã phịch xuống.
Toàn thân Thẩm Tịch Thanh run rẩy kịch liệt, hai tay ôm lấy đầu.
Kí ức cuối cùng ùa về khiến nàng chìm trong cảm giác sợ hãi, chiếc xe lăn vài vòng xuống vực sâu rồi phát nổ, cảm giác từng thớ da thịt bị thiêu đốt đến cháy khét vẫn còn rõ như in trong tâm trí.
Bên ngoài thiếu niên nghe thấy tiếng động, lo lắng hỏi: "Ngọc Hành trưởng lão, có chuyện gì vậy? Người có bị làm sao không?"
Tiếng gọi của hắn kéo Thẩm Tịch Thanh thoát khỏi hồi ức, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, nàng nâng người dậy, chạy nhanh về phía cửa, mở toang ra:
"Đây là đâu?"
Trước sự thất thố của nàng, ánh mắt thiếu niên khẽ dao động vì giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã trả lời một cách cung kính: "Thưa trưởng lão, đây là Ngọc Hành phong của Thiên Huyền tông.
Nơi người đang nghỉ ngơi là Tịch Nguyệt Cung."
Thiên Huyền Tông? Ngọc Hành Phong?
Thẩm Tịch Thanh nhìn người trước mặt.
Một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, gương mặt tuấn mỹ, cặp mắt cực đen cực sâu.
Y mặc một bộ trang phục cổ trang mang màu xanh trắng đan xen, tóc đuôi ngựa buộc cao bằng một sợi dây lụa màu nước biển.
Thấy gương mặt lạ lẫm, Thẩm Tịch Thanh hỏi:
"Cậu là ai?"
Thiếu niên sửng sôt, chợt cười đáp: "Đệ tử là Tiêu Nhất Lâm, thuộc Phá Quân phong.
Người không nhớ đệ tử sao?"
Tôi mà biết tôi liền đi bằng đầu.
Chưa xác định rõ tình huống hiện tại, Thẩm Tịch Thanh xốc lại tâm tình, làm như lơ đãng hỏi:
"Cậu...!đến tìm tôi có việc gì không?"
Tiêu Nhất Lâm đáp: "Thưa trưởng lão, hôm nay là ngày Thiên Huyền Tông tổ chức đại hội tuyển đồ.
Sư phụ dặn dò đệ tử đến mời người đến Thiên Tinh điện tham dự."
Thiên Tinh điện?
Thẩm Tịch Thanh nhíu mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Không thể nào!
Không lẽ ta xuyên không rồi?!
Đột nhiên, toàn bộ thân thể nàng đều không thể động đậy.
Dải lụa treo đầu giường cũng ngừng bay giữa không trung, tiếng chim hót ngoài kia cũng ngưng bặt.
Giống như bức ảnh động nay chuyển sang tĩnh.
Mọi thứ đều dừng lại, chỉ có ý thức Thẩm Tịch Thanh là vẫn tiếp tục duy trì.
Tình huống quái quỷ gì thế này?
Chưa kịp phản ứng, bên tai Thẩm Tịch Thanh liền vang lên giọng nói sắc lạnh của máy móc.
"Chào mừng đến với bổn hệ thống."
Âm thanh vừa dứt cũng là lúc một khung vuông chỉnh tề hiện lên trong đầu Thẩm Tịch Thanh.
[Để được phục vụ tốt hơn, mời quý khách lựa chọn hình thức giao tiếp.
Nhân công phục vụ mời chọn A.
Trí tuệ nhân tạo mời chọn B.Thoát khỏi mời chọn C]
Thẩm Tịch Thanh không chút do dự liền nhấn C.
Hệ thống: "...."
Khung vuông vừa được tắt lại hiện lên lần nữa.
[Để được phục vụ tốt hơn, mời quý khách lựa chọn hình thức giao tiếp.
Nhân công phục vụ mời chọn A.
Trí tuệ nhân tạo mời chọn B.Thoát khỏi mời chọn C]
Thẩm Tịch Thanh vẫn cố chấp chọn C.
Khung thoại tiếp tục hiện lên, lần này đi kèm với tiếng nói máy móc của hệ thống.
"Để được phục vụ tốt hơn, mời quý khách lựa chọn hình thức giao tiếp.
Nhân công phục vụ mời chọn A.
Trí tuệ nhân tạo mời chọn B."
Lựa chọn C bị lược mất, Thẩm Tịch Thanh tâm không can tình không nguyện chọn A.
Lập tức một giọng nam trẻ tuổi thay thế chất giọng lạnh băng như google translate của hệ thống mới vừa rồi.
"Xin chào, Thẩm nữ thần."
"Chào cái cọng lông á, cậu là ai, đây là đâu? Tình huống này là sao?" – Không còn hình tượng nữ minh tinh điềm tĩnh, Thẩm Tịch Thanh tức giận hỏi.
"Ấy nữ thần, chị bình tĩnh, chị hiện tại đang ở trong thế giới của quyển sách [Ma đạo ngã hành], hệ thống này đặc biệt tạo ra vì chị đó, từ nay tôi và hệ thống sẽ cùng chị đồng hành ở thế giới này."
Thẩm Tịch Thanh mất một lúc lâu để tiêu hóa lời nói.
Tuy vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu hết nội dung vừa nghe, Thẩm Tịch Thanh vẫn bình tĩnh hỏi lại: "Nói như vậy, là tôi xuyên không rồi sao? Vậy còn tôi ở hiện thực thì thế nào? Còn nữa, cậu là ai?"
Đối phương không ngờ lại có chút ngoài ý muốn: "Không ngờ nhanh vậy mà chị đã tiếp nhận hiện thực rồi sao?..
Khụ khụ, thật là bình tĩnh...!Để trả lời câu hỏi thứ nhất, thì đúng vậy, chị đã xuyên không, câu thứ hai, hiện tại chắc là thi thể của chị đã được chôn cất hoặc đem đi thiêu rồi, về câu hỏi thứ ba..."
Đối phương đang thao thao bất tuyệt đột nhiên dừng lại, hắng giọng: "E hèm, xin tự giới thiệu, tại hạ là Phong Nguyên Vạn Diệp.
Người quản lý thế giới [Ma đạo ngã hành]"
"Tôi vẫn còn thắc mắc."
"Chị nói đi."
"Tại sao tôi lại được xuyên vào thế giới này? Và tại sao lại là nhân vật Thẩm Tịch Thanh."
"Bởi vì Vô Niệm Vô Cầu đã tạo ra nhân vật dựa theo chị, cô ấy luôn muốn chị diễn vai này nên Thẩm Tịch Thanh trong truyện cũng chính là chị.
Khi một hình mẫu của một tác phẩm nào đó chết đi, thì hệ thống sẽ đưa người đó vào làm nhân vật trong tác phẩm.
Đó chính là cách mà hệ thống này hoạt động."
Thẩm Tịch Thanh rơi vào trầm mặc vài giây, đột nhiên thức tỉnh: "Không được! Cậu nói vậy chẳng khác nào đào mộ tôi lên bảo tôi đi chết lần nữa sao?"
Lời này quả thực không nói quá chút nào.
Thẩm Tịch Thanh trong [Ma đạo ngã hành] chính là một sự tồn tại như vậy, nàng chỉ xuất hiện trong phần đầu của tiểu thuyết.
Ở cuối phần một, bị nam chính aka đệ tử xiên cho một phát, chính thức đi lãnh cơm hộp.
Loại nhân vật nước tương sinh ra chỉ để làm nền thế này, sao lại có thể bi thảm đến mức đó chứ.
Thẩm Tịch Thanh càng nghĩ càng nghẹn khuất: "Nhân vật của tôi thực ra có hay không thì cũng không quan trọng đúng không?"
Phong Nguyên Vạn Diệp