Chạng vạng sớm qua, nước triều dâng đến, gió mang hương tanh của biển cả vào bờ, sóng vỗ dạt dào liên miên bất tận.
Lòng người trước cảnh ấy bất giác lại sinh ra ý vị tâm tình.
Trên bãi cát còn lưu chút nhiệt, vài ngư dân kéo thuyền thu lưới trở về sau một ngày vất vả.
Trời mới vào thu, thời tiết đã lạnh dần.
Thẩm Tịch Thanh cởi giày, đi chân trần xuống nước.
Nước lạnh thấm vào da thịt khiến lòng nàng bình lại, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, bất giác lại nhớ về quê hương.
Kiếp trước, Thẩm Tịch Thanh là cô nhi, năm mười tuổi được một gia đình nhận nuôi, nhưng dù nàng có cố gắng trở nên ngoan ngoãn hay ưu tú, bọn họ đối xử với nàng vẫn rất lạnh nhạt, đến khi họ có con, nàng ngay lập tức bị bỏ rơi, mặc cho có van xin thế nào cũng không thể lay chuyển.
Thẩm Tịch Thanh lại trở về cô nhi viện.
Năm mười sáu tuổi, không hiểu là trời thương hay là cha mẹ mà nàng chưa từng có phù hộ, Thẩm Tịch Thanh có được cơ hội lọt vào mắt xanh của một vị đạo diễn gạo cội, từ đó mở ra sự nghiệp khiến người người ngưỡng mộ.
Nhưng cuộc đời khi trước của nàng cũng chỉ có công việc, là nàng tự đóng cửa trái tim lại, không để ai chạm đến, cho đến tận lúc chết đi, Thẩm Tịch Thanh vẫn luôn đeo một chiếc mặt nạ.
Thẩm Tịch Thanh hít một ngụm khí trời, lắc lắc đầu xua tan suy nghĩ ấy đi.
Ba năm nay ở chung với nam chính, ít nhiều cũng có chút tình cảm, đối với một Cố Dạ Huyền ngây ngô trong sáng, bất giác đã sinh ra tình cảm.
Cố Dạ Huyền cứ thế trở thành một phần của gia đình mà nàng chưa từng có được.
Cố Dạ Huyền có một gia đình yêu thương hắn, vốn dĩ là điều tốt đẹp nhất, mà sâu trong lòng nàng luôn thèm muốn.
Nhưng nàng cũng hiểu, hiểu rất rõ, có được rồi vĩnh viễn mất đi đau khổ hơn từ đầu không sở hữu hàng trăm hàng nghìn lần.
Hiện tại đồ đệ nàng không đủ sức bảo vệ nó, thì nàng sẽ giúp hắn gánh vác.
Chìm trong tâm tư, vô thức đã đến nửa đêm.
Thẩm Tịch Thanh chợt nhớ ra mục đích chính nàng đến đây.
Trước khi đi, nàng đã nói với Hàn Du Minh.
Vì kết giới Bạch Linh đã lâu không ai tu sửa, khó tránh thời gian khiến nó mài mòn, Thẩm Tịch Thanh tỏ ý muốn đến kiểm tra và tu bổ.
Bức thư mà Bạch Tinh Tinh gửi đến chính là uỷ thác của Hàn Du Minh, ngụ ý đồng ý cho nàng đi.
Kèm theo còn có hai tấm Đồng Hành Phù.
Đồng Hành Phù không như Truyền Âm Phù, nó không có tác dụng truyền âm mà nó sẽ giúp người thi pháp dịch chuyển đến vị trí của người mà người thi pháp nghĩ đến.
Khi sử dụng phù này sẽ không tốn linh lực, thường được sử dụng để thoát thân.
Loại phù này chế tạo rất phức tạp, đòi hỏi nhiều nguyên liệu hiếm, người tạo phù cũng cần phải có cả sự tập trung, khéo léo lẫn kinh nghiệm mới có thể vẽ ra được.
Vì nó quá phiền phức, mà chức năng cũng không nhiều.
Dù có bán cũng chẳng ai mua vì giá thành quá cao.
Hàn Du Minh hào phóng tặng nàng tận hai tấm.
Nàng hào phòng tặng lại Cố Dạ Huyền một tấm.
Thẩm Tịch Thanh lên bờ, dùng thuật pháp hong khô phần chân và y phục bị ướt, sau đó đi giày vào, chuẩn bị đến nơi kết giới Bạch Linh bị suy yếu.
"Sư tôn."
Thẩm Tịch Thanh vừa đi giày xong liền bắt gặp bóng hình nhỏ bé đứng xa xa gọi nàng.
Cố Dạ Huyền gần như quên mất sư tôn hắn, gặp lại gia đình khiến hắn chìm trong hồi ức hạnh phúc.
Đến tận khi dưỡng mẫu hỏi, hắn mới phát hiện Thẩm Tịch Thanh đã đi đâu mất.
Trong phút chốc, một tia ý nghĩ rằng hắn bị bỏ rơi thoáng vụt qua, nhanh và mơ hồ đến khó lòng phát giác.
Đất biển nhiều cát, luôn có hơi ẩm, dấu chân lưu lại rất dễ nhìn.
Tuy đã là nửa đêm nhưng may mắn hôm nay lại ít mây, trăng sáng đến rạng ngời.
Dấu chân dù không còn rõ thì vẫn dễ dàng phán đoán được hướng đi.
Cố Dạ Huyền theo dấu chân, tìm được người ở trước bờ biển.
Nguyệt hạ tỏ, soi mỹ nhân.
Trên nền biển đen dài đằng đẵng, một nữ nhân bạch y như tuyết đứng đó, vạt áo rộng tung bay, nhìn từ xa giống như tiên tử hạ phàm, dung nhan tuyệt sắc.
Nhưng mà lại gần, mắt phượng toát lên một tia sắc lạnh, thần thái tựa âm hàn thấu cốt, tuy rất đẹp nhưng khó mà cận kề.
Nhìn vào gương mặt, giống như nàng đang có tâm sự, phảng phất nét buồn mà chỉ người gần gũi mới nhận ra.
Cố Dạ Huyền xa xa liếc nàng một cái, không hiểu vì sao lại bất giác run lên.
Là do gió lạnh sao?
Dù hắn có căm ghét Thẩm Tịch Thanh thì cũng phải công nhận người này rất đẹp.
Nếu sư muội Tuyết Ly Ca giống như vầng trăng sáng, ấm áp soi rọi cuộc đời hắn.
Thì Thẩm Tịch Thanh tựa như một loại độc dược, một khi đã trúng phải, sẽ rất khó để dứt ra.
Cố Dạ Huyền ngây người một lúc, đến khi người nọ quay đầu lại, chuẩn bị rời đi, hắn mới cất tiếng gọi:
"Sư tôn!"
Nữ nhân nghe tiếng gọi thoáng khựng lại, chậm rãi bước tới cạnh hắn, ôn tồn hỏi:
"Đã muộn rồi sao con còn chưa nghỉ ngơi?"
Cố Dạ Huyền không đáp mà hỏi ngược lại:
"Sư tôn, tại sao người lại rời đi? Ta cứ nghĩ người sẽ bỏ ta."
Dường như phần trẻ con khi nãy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, lời nói đem theo vài phần bất an, đến nỗi quên luôn cách xưng hô bình thường.
Hắn không hiểu tại sao Thẩm Tịch Thanh lại đi mà không nói tiếng nào.
Trong thâm tâm vẫn lo sợ nàng sẽ bỏ đi, để hắn lại một mình.
Khi nhìn thấy nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó hắn liền bị hành động của người kia làm cho kinh ngạc.
Gió lạnh thổi qua, Thẩm Tịch Thanh cởi áo khoác ngoài, khoác lên cho Cố Dạ Huyền, sau đó dặn dò:
"Đừng nghĩ linh tinh, vi sư sao có thể bỏ con mà đi.
Ta có việc cần xử lí, con yên tâm về nghỉ ngơi đi, xong việc ta sẽ về ngay."
Cố Dạ Huyền nhìn chằm chằm Thẩm Tịch Thanh, không nói gì, tay nắm chặt áo