Không phải lần đầu tiên tôi so sánh thân thủ sói trắng với mèo.
Cũng chỉ con vật có bộ xương sống dẻo dai và độ nhạy cảm thăng bằng tuyệt vời đấy mới khiến người ta hình dung được phần nào sự linh hoạt trong những cú bật nhảy, xoay người, nhún chân tiếp đất của anh.Sói trắng sang tới bờ bên kia không chút khó khăn.
Vừa nhảy lên thuyền anh lập tức tháo dây buộc xuống để tôi thu về.
Thấy mọi chuyện có vẻ ổn định rồi, tôi liền bò ngược trở lại hang động đón Pat.“Này chị gái, xuống dưới chọn váy nào.” Tôi vừa cười vừa thò đầu vào gọi, ai dè bị bộ dáng nguyên thuỷ của chị dọa hết hồn.“Suỵt.”Pat đưa ngón tay ngang miệng, ra hiệu cho tôi đừng to tiếng.“Bộ da của ta bị hỏng, sợ dọa cậu nên mới thay ra.”Đệt! Dọa thật rồi chứ sợ cái đếch!“Sói trắng vừa lấy thuyền, chị theo tôi xuống đi.” Tôi đánh mắt sang chỗ khác, cố không nhìn về phía Pat.“Vậy là Bạch Lang phải mất mấy phút nữa mới sang đây.” Pat xán lại kéo tôi sâu vào hang “Tốt, ta có chuyện cần bảo riêng cậu.”Nghe chị ta nhắc hai từ chuyện riêng tôi liền lạnh hết sống lưng.
Má ơi! Giờ gọi sói trắng mau nhanh nhanh liệu có mất mặt không?!Pat hiển nhiên không thèm để ý tới tâm trạng của tôi chỉ lo nói:“Bạch Lang rất đáng ngờ.”“Hả?” Tôi nhăn mày, toàn bộ tâm thần lập tức nghiêm túc: “Ý chị là gì?”Pat thấy tôi đổi giọng liền hỏi ngược lại:“Cậu biết nhiều về Bạch Lang không?”Tôi lắc đầu: “Không, nhưng tôi chắc chắn cậu ta là người tốt.”Pat cười phá lên: “Thế nào là người tốt và tốt với ai? Trời đất, ta chưa từng gặp dân hành hương nào ngây thơ như cậu đấy.”“Người tốt thì sẽ tốt với tất cả mọi người.
Và xứng đáng được đồng bạn của anh ta tin tưởng tuyệt đối.” Tôi lạnh lùng đáp: “Chị Pat, nếu chị không giải thích được câu nói vừa rồi của mình, tôi buộc phải nghi ngờ chị.”Pat bĩu môi gật gật đầu, sau đó mở ba lô lấy ra quyển tranh vẽ mà sói trắng đưa cho chúng tôi xem.“Cậu nhìn bức này đi thấy quen không?”Hồ nước nóng bên dưới vách đá, cọc gỗ căng da người, khung cảnh trên chẳng phải là nơi chúng tôi đang đứng còn gì?!Tôi hơi sửng sốt nhưng càng ngạc nhiên hơn về góc nhìn trong bức tranh.
Có vẻ như được quan sát từ phía bờ bên kia, sau một khung cửa.Tôi đã giả sử người vẽ tranh này cũng bị bệnh chỉ đường nửa mùa như mình.
Nghĩa là khi bị mất ý thức, cụ thể ở đây là