Tôi lại mơ về ảo giác đã gặp lúc ăn táo dại.
Một ảo giác mở đầu bằng tiếng sấm.Rất nhiều tiếng sấm, nổ giòn bên tai tôi, lúc lên lúc xuống, nhịp nhàng như bản nhạc.
Tôi mở choàng mắt phát hiện mình đang đứng trong một vòng tròn người, đàn ông xen lẫn đàn bà.
Tóc họ xõa tung, mặt và thân đều tô vẽ sặc sỡ.
Bên dưới mặc váy lông chim, cổ tay cổ chân đeo xu đồng.
Mỗi bước chúng tôi di chuyển chẳng khác gì con công đang múa, leng keng leng keng, vô cùng bắt mắt bắt tai.Trên vòng tròn người có nhiều vòng tròn người khác, dưới vòng tròn người lại thêm nhiều vòng tròn người hơn nữa.
Chúng tôi tập trung thành từng tầng, như mô hình kim tự tháp, cúng bái vị thần trên đỉnh.
Tôi không dám ngước lên nhìn vị thần đấy, hoặc nói đúng hơn cơ thể này không dám.
Cổ ai cũng gập xuống thể hiện một góc độ cung kính.Chúng tôi nhảy múa rất sung trên nền nhạc hết sức hào hùng, mỗi lần hô lên là một lần thứ âm thanh kỳ diệu như tiếng gầm của thiên thần sẽ phát ra từ cổ họng tôi.Trong giây lát điên cuồng rung lắc cơ thể, tôi chợt hiểu.
Hoá ra đây không phải tiếng cồng chiêng, cũng không phải tiếng sấm--Đây hẳn là tiếng….“Anh Việt, dậy ăn cơm.” Julie đem mâm đồ ăn đến, đẩy khẽ tôi.Tôi choàng tỉnh khỏi cơn mơ, những suy nghĩ cuối cùng trong đầu rệu rã tan thành bọt, biến mất không còn một mảnh.
Tôi bò dậy, miệng lưỡi có chút lợm, cảm giác không muốn ăn uống gì cả.
Vẫn nghe các cụ nói sốt về đêm, hẳn là thời gian thoải mái của tôi sắp hết rồi.“Chú Việt nghe tiếp nguyên do bọn anh dạt vào đây chứ?”Hai Tý thấy tinh thần tôi không tốt, liền chủ động bắt chuyện.“Có, có.”Tôi bốc một miếng thịt cho vào miệng, vừa nhai liền lập tức phun ra.
Này mẹ nó không biết là bàn tay vàng phương nào, có thể nấu đến ngoài khê trong sống đúng là không dễ dàng gì.“Em sợ anh mệt không nhai được nên cố tình làm kỹ một chút.” Julie mở to đôi mắt lúng liếng, bối rối hỏi tôi “Không hợp khẩu vị anh à?”“Không phải, anh bị..
sặc nước bọt.”Tôi tìm