Nước cực lạnh, cảm giác như có cả một tảng băng chìm ngay dưới chân, sốc đến run người.
Hai Tý không nói nhưng Nam và Julie đã dùng cách nào đi qua đây? Quá khó tưởng tượng.Tôi vừa bơi men theo vách hang vừa đẩy một chuỗi đèn lồng da người trước mặt, tầm nhìn vẫn rất hạn chế.
Thực lòng tôi không ngại nước, tôi từng có quá trình dài tập luyện môn bơi marathon từ năm 16 đến 19 tuổi, nhưng điều kiện lúc đấy rất lý tưởng chứ không tệ như bây giờ.Năng lượng chưa tích cóp đủ, nhiệt độ không thích hợp, thương tật chồng chất, nếu phải ở trong nước nửa tiếng, tôi chết chắc.May mà Hai Tý cũng không chỉ con đường chết cho tôi, ước chừng đèn lồng đợt một cháy hết, tôi đã nhìn thấy bờ.Tôi để quần áo trong ba lô chống nước nên giờ vẫn có đồ khô để thay.
Vừa run lập cập mặc xong xuôi tôi liền bật đèn pin chiếu vào người, ít nhất cảm giác ấm áp chút.Ai ngờ mụ nội nó suýt té đái lần hai.Nhờ ánh sáng rõ ràng, tôi nhìn thấy trên da thịt mình xuất hiện vô số những dấu tay nhỏ nhầy nhầy nâu sậm như rỉ sét, tập trung nhiều nhất ở vùng vết thương hở.
Những dấu tay này rất nổi, chẳng lẽ có bầy trẻ con đã lặn trong nước bám víu lấy tôi mà tôi không hề hay biết?Tôi rùng hết cả mình, quay đầu lại nhìn chăm chú vào dòng sông.
Đèn lồng da người vẫn được tôi thả ở dưới đấy, soi rọi một khoảng mờ ảo.Vừa nãy bơi trong nước tôi không nhận ra, giờ mới để ý thấy, màu trên dòng sông có những sắc độ không đồng nhất.
Nước ở đây không phải màu đen, mà là có rất nhiều những “thứ gì