Nơi mà đấng Array hóa thân sau đó được đặt tên là Muh, một thánh địa của tộc Aggi.
Trong suốt nhiều nghìn năm tiếp theo ở thời mà loài người vẫn còn ăn lông ở lỗ, dân Aggi đã phát triển vượt bậc đến nỗi bồi đắp nên cả một quần thể kiến trúc bảo tháp, trên mỗi đỉnh tháp gắn một viên ngọc luôn rực rỡ ngày đêm, thứ được đồn là khi xưa rơi xuống từ khóe mắt đấng Array của họ.“Thực chất đây cũng không phải quần thể thờ tụng đơn thuần, vị trí của những tòa tháp đã được tính toán rất kỹ để hình thành thế cục ‘trói thần’.” Pat lạnh lùng nói.Khi đấng Array nhập lại thần tịch, sức mạnh thần thánh của ông cũng trở lại.
Dân Aggi muốn lợi dụng điều đó, trói chân ông vào Muh, khiến thần lực của ông mãi mãi đổ xuống vùng đất này, biến nơi đây thực sự trở thành một xứ sở thần tiên.Để thực hiện kế hoạch họ lại giành nhiều nghìn năm tiếp theo sản sinh một đội quân ‘Thông linh nhạc binh’, những người có khả năng giao tiếp với thần thánh thông qua âm vực cực kỳ đặc biệt của mình.
Đội quân này chính là tổ tiên xa của dân Cổ Cồng ngày nay.Đội quân Thông linh nhạc binh sau trăm năm kêu gọi cuối cùng cũng dụ được đấng Array của họ trở về trần thế, hiển linh ở nơi ông đã hoá thân, Muh.“Hè không nóng, đông không lạnh, bão lũ không tràn tới, hạn hán không ghé qua, tài nguyên và lương thực luôn đầy ắp.
Trẻ không bệnh, già không lão,… Đáng tiếc, chúng ta vẫn chưa thể bất tử.”Muốn bất tử họ phải được chia sẻ cùng vòng đời với đấng Array.
Thế là hậu nhân Aggi tiếp tục tìm tới vị thần đang bị chính con cháu của mình tù đày để thương lượng.“Ngài ấy chỉ lắc đầu khẽ nói-” Pat nhắm mắt rùng mình thở hắt: “Nghiệp.”Đấng Aray không chịu giúp tộc Aggi thì vẫn còn trời giúp họ.
Cơ hội mà tộc Aggi đã đợi từ đời này sang đời khác cuối cùng cũng đến, vào 6.000 năm trước, một Thánh Địa Vùi Thây xuất hiện trong lòng Muh.“Chúng ta không đặt tên cho nơi đấy, chỉ gọi nó là cấm địa.
Thế hệ ông cha ta đã từ trong cấm địa