Tử Diệp nhìn nàng khó xử nắm chặt hai lòng bàn tay lại, Thanh Dung quay qua nhìn người đã giết Nguyên Dục nàng sững sờ ngơ ra như người mất hôn, rồi bật cười lớn như phát hiện, nàng vừa khóc vừa cười vừa nói: “ Haaaa, thì ra từ đầu đến cuối ta chỉ là người ngu ngốc, chàng mất tích cả một tháng cuối cùng lại xuất hiện trước mặt ta với thân phận là ngũ hoàng tử của Bắc Dung Quốc, đúng là nực cười!!.”
Tử Diệp cố gắng giải thích với nàng: “ Dung Nhi nàng nghe ta nói, không như những gì nàng nghĩ đâu!!.”
Thanh Dung nhắm mắt thật chặt lại, khóc đến nỗi nghẹn lời không nói được.
Tĩnh Chi nghe thấy vậy liền hiểu ra không giãy giụa nữa mà bật khóc, cô khóc trong lòng Lâm Vũ.
Tĩnh Chi đập vào người Lâm Vũ, la hét khóc lên: "Ca! Huynh thả muội ra, huynh thả muội ra, huynh...!mau thả muội ra, muội cầu xin huynh mà!!."
Thanh Dung nhìn Nguyên Dục với đôi mắt dịu dàng, nhẹ nhàng đặt chàng xuống, vuốt ve mỉm cười, lấy áo choàng khoác lên cho Nguyên Dục, sau đó đứng lên nói: "Đưa thái tử vào trong thay một bộ quần áo mà huynh ấy thích nhất."
Thuộc hạ đứng bên cạnh nói với Tử Diệp: "Điện hạ người cẩn thận!."
Thanh Dung nghe xong ngơ ngác bật cười, cô vừa cười vừa khóc: "Lục Tử Diệp...!hóa ra từ đầu đến cười đều là chàng lừa ta…ta tin tưởng chàng như vậy…vì sao lại lừa ta…à không bây giờ, ta phải gọi chàng là Lý Tử Diệp đúng không Ninh Diệp Vương!!.”
Tử Diệp đau lòng nhắm hai mắt lại, nước mắt trên khóe mi rơi xuống, chàng cố gắng giải thích với Thanh Dung: "Dung Nhi ta không cố tình lừa nàng đâu, nàng nghe ta giải thích đi có được không?."
Thanh Dung lấy thanh kiếm của mình rồi chĩa vào vị trí ngay tim Tử Diệp, chàng vẫn mặc kệ mà bước tới thanh kiếm đâm vào chàng, Thanh Dung đau lòng bật khóc rút ra.
Thanh Dung liền vừa khóc vừa nói: “Vì sao ngươi lại giết ca ca ta, vì sao…huynh ấy đã làm gì cơ chứ, vì sao ngươi lại lừa dối ta, vì sao cơ chứ, ngươi mau nói đi?!"
Tử Diệp đau lòng liền đáp lại: “ Là chính hắn đã giết chết đệ đệ ta, là chính hắn đã dùng cung tên độc bắn đệ đệ ta, ta chỉ muốn trả thù cho đệ ấy mà thôi!.”
Thanh Dung liền vừa khóc vừa nói: “ Vậy Tĩnh Yên tỷ tỷ của ta thì sao, vậy thê tử của ca ca ta thì sao, vậy thái tử phi của Thanh Hà thì sao, là chính các người, là chính các người…là chính các ngươi đã giết tỷ ấy trong cuộc chiến ba năm trước, vậy các người đền mạng cho tỷ ấy đi chứ.
A Dục đã mặc kệ không trả thù ngược lại huynh ấy đã sống trong đau khổ xuống ba năm qua.
Lý Tử Diệp ngươi có biết người nằm dưới bia mộ mà ta thường xuyên tới thăm là ai không? Đó là thê tử của huynh ấy đó, là thái tử phi của huynh ấy đó!!.”
Tĩnh Chi nghe xong những lời mà Thanh Dung nói liền đứng im, nhưng cô lại càng khóc lớn.
Tử Diệp sau khi nghe xong thì ngơ người không còn nói gì cả.
Thanh Dung ngước đầu lên nhìn tuyết rơi, hai mắt đỏ ửng, đưa tay ra hứng từng tuyết trắng rơi xuống, nhắm mắt lại, giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nàng nở nụ cười tươi.
Nàng cầm thanh kiếm đặt lên cổ khóc trong tuyệt vọng, tất cả mọi người xung quanh ai cũng hoảng hốt.
Các binh lính Thanh Hà liền nói: “ Công chúa...”
Lâm Vũ buông Tĩnh Chi ra rồi nhìn Thanh Dung nói: “ Dung Nhi muội mau bỏ kiếm xuống cho ta, mau lên, muội mà xảy ra chuyện gì ta phải nói sao với A Dục đây Dung Nhi!.”
Tĩnh Chi liền quay lại nhìn Thanh Dung rồi vừa khóc vừa hét lên: “ Dung Nhi, muội mau bỏ xuống cho tỷ, muội mà còn xảy ra mệnh hệ gì ta phải nói sao với Tĩnh Yên và Nguyên Dục đây, muội muốn tỷ phải sống như thế nào đây, phụ hoàng mẫu hậu muội phải sống như thế nào đây!!.”
Tử Diệp hoảng hốt bước một bước tới: "Dung Nhi nàng bỏ xuống đi, có gì từ từ nói, nàng muốn mắng muốn giết ta, ta đều đồng ý, nàng đừng làm tổn thương bản thân mình có được không, mau bỏ kiếm xuống đi mà!!"
Thanh Dung khóc lớn nói: "Lý Tử Diệp là ngươi ép ta, là ngươi, là Bắc Dung các ngươi, ta thật sự...thật sự hận các người.
Lý Tử Diệp ta và người từ nay ân đoạn nghĩa tuyết, Thanh Dung ta cả đời này không muốn gặp lại ngươi một lần nào nữa!"
Thanh Dung dùng kiếm cắt đứt một đoạn tóc của mình, Lâm Vũ nhân lúc Thanh Dung không để ý liền chạy tới đánh ngất cô, rồi quay qua căm hận nhìn Tử Diệp hét lớn: “ Các ngươi còn không mau cút, cút ra khỏi đất Thanh Hà bọn ta!!.”
Tử Diệp quay người đi, ngó đầu lại nhìn Thanh Dung, Lâm Vũ bế Thanh Dung vào lều.
Sau khi tỉnh dậy Thanh Dung thờ ơ bên cạnh quan tài của Nguyên Dục, khóc không thành tiếng, còn Lâm Vũ thì đứng ngoài nói: “ Nguyên Dục huynh đi rồi ta biết phải làm sao, vì sao huynh có thể ích kỉ như vậy, vì sao huynh lại bỏ những người yêu thương huynh mà ra đi, vì sao, không phải huynh lúc chúng ta kết bái huynh đệ, huynh đã từ nói có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết hay sao, nhưng vì sao...vì sao huynh lại đi trước ta chứ!!.”
Lâm Vũ đứng ngoài khóc lớn còn Tĩnh Chi thì dây dứt trong lòng khóc một mình trong lều, vừa