Buổi tối Thanh Dung mở cửa sổ ra nhìn khung cảnh ở nơi đó, Thanh Dung ngước mắt nhìn vào tòa thành cao ở nơi xa đang thắp sáng đầy đèn kia, đôi mắt nàng hận thù chứa đầy cả đôi mắt nàng.
Có người từ ngoài mang thức ăn vô cho cô, Thanh Dung ngồi lặng lẽ gắp đồ ăn lên ăn, khuôn mặt lạnh lùng của nàng như muốn khóc nhớ về quảng thời gian ngồi ăn cùng phụ hoàng mẫu hậu và cả Nguyên Dục.
Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng động, thì có một thanh kiếm từ ngoài chĩa vào, Thanh Dung lúc đó may mà né kịp, nàng từ trước mặt hắn nhanh chân chạy ra phía sau lưng rút thanh kiếm từ trong eo mình ra đánh nhau, hai người đánh qua đánh lại, cuối cùng bay ra ngoài sảnh đánh tiếp mắt nhìn nhau, thuộc hạ của hắn tới, nguyên một đám áo đen bịt mặt từ đâu bay xuống, Lâm Vũ và Tĩnh Chi, Tuyết Nhi cùng với Băng Nhi cũng rút kiếm ra đánh, cả năm đứng về một phía sau đó xông lên đánh từng tên, năm người võ công cao cường không ai địch lại, sau một hồi đánh qua giết lại còn đúng duy nhất một mình tên đứng đầu sống, hắn nhanh chân chạy thoát, còn lại đều bị giết chết.
Thanh Dung lạnh lùng quay người bước lên lầu, Thanh Dung đi lên đóng cửa phòng, đặt thanh kiếm đầy máu xuống bàn, cởi y phục ra, nàng tháo khăn che dính máu xuống, nhìn bản thân trên gương với đôi mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng đi tới gần bồn tắm, liền cởi đồ y phục trong ra sau đó bước từng bước vào bồn, đôi chân trắng trẻo, thon thả.
Nàng ngồi vào hai mắt mở ra, trên mặt nước là những cành hoa hồng tươi, hơi nước làm mặt Thanh Dung đỏ hồng lên.
Thanh Dung ngồi trong bồn tắm, nhắm mắt lại nước mắt chảy ra, đôi môi nàng nhắm chặt lại, khuôn mặt đau đớn lộ ra, nàng mở hai mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh, nhớ đến những ngọt ngào, vui vẻ bên cạnh Tử Diệp, lòng nàng đau như muốn cắt, nàng lạnh lẽ ngồi khóc.
Thanh Dung vừa khóc vừa nói: “ Vì sao…vì sao lại khiến ta yêu chàng rồi lại khiến ta hận chàng chứ, rốt cuộc chàng có từng yêu ta không vậy Tử Diệp!!.”
/ Sáng Hôm Sau /
Băng Nhi chải tóc chuẩn bị cho Thanh Dung, lấy cây trâm mà Tử Diệp tặng nàng, định cài lên cho nàng, nhưng bị Thanh Dung cảng lại.
Thanh Dung lạnh lùng nói:"Đừng cài cây đó, đổi cây khác đi đưa cây đó cho ta!."
Thanh Dung cầm lấy cây trăm mà Tử Diệp tặng nắm chặt trong tay, đôi mắt căm hận hiện lên, nàng khoác trên mình một bộ y phục màu vàng ánh kim kết hợp với màu trắng và đỏ tươi và được thiết kế tinh xảo lấp lánh, nhìn vô cùng cao quý và sang trọng, mái tóc óng đen dài tới eo, nhìn tông lên vẻ cao quý của người hoàng thất, Băng Nhi đi tới lấy khăn che mặt màu vàng nhạt có tua rua đeo lên cho nàng, Thanh Dung mở mắt ra đôi mắt to tròn, long lanh, giữa trán được vẽ một đóa hoa màu đỏ nhỏ ngay trán.
Nàng bước xuống sảnh của Tuyết Hương Lâu đi ra cửa, Băng Nhi đỡ nàng lên xe ngựa ai ai xung quanh cũng nhìn Thanh Dung.
Xe ngựa khởi hành, đi một khoảng thời gian cuối cùng cũng tới Kinh Thành - Bắc Dung, Thanh Dung kéo rèm ra nhìn bên ngoài xung quanh, ở hai bên đều có lính gác, ở giữa đám đông trong đó có một nam nhân vô cùng anh tú, nàng nhìn hắn giống như có quen từ trước, Thanh Dung lạnh lùng hạ rèm xuống.
Đoàn xe ngựa rất nhanh đã tới cửa hoàng cung, ở trước hoàng cung có rất nhiều người ra nghênh đón, một người là tể tướng Bắc Dung, một người thượng thư Bắc Dung.
Thanh Dung được Băng Nhi đỡ xuống ngựa, nàng ngứa mắt lên nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng nhìn về phía hai vị quan lại.
(Triệu Duy - Tể Tướng Bắc Dung)
(Thừa Hàn - Thượng thư Bắc Dung)
Triệu Duy và Thừa Hàn đều cúi đầu cung đón Thanh Dung: "Cung nghênh An Hà công chúa điện hạ tới Bắc Dung Quốc, mời người vào điện dùng tiệc!."
Hai vị người dẫn nàng vào trong, xung quanh nàng toàn thuộc hạ và tỳ nữ trên tay ai cũng cầm lễ vật, sang trọng đi vào điện, tất cả mọi người xung quanh ai cũng nhìn.
Các quan lại trong triệu, thiếu gia tiểu thư nhà quyền quý, quận chúa công chúa hoàng tử ai ai cũng nhìn nàng, trong đó có cả Tử Diệp tất cả ai cũng nhìn nàng với đôi mắt ngạc nhiên bất ngờ.
Thanh Dung ánh mắt lạnh lùng đi vào nhìn nàng vô cùng cao quý, cô đứng trước điện, tể tướng và thái phó bái kiến sau đó quay về chỗ của mình.
Thanh Dung mắt ngước lên nhìn thánh thượng với đôi mắt lạnh lùng rồi nói: "An Hà công chúa của Thanh Hà Quốc tham kiến thánh thượng, hoàng hậu, quý phi nương nương!."
(Lý Lục Đình - Hoàng Đế Của Bắc Dung Quốc)
Lục Đình vui vẻ kêu nàng đứng lên: "Công chúa không cần khách sáo như vậy đâu, dù gì muội cũng là muội muội ruột của quý phi, huống chi muội còn chuẩn bị trở thành em dâu của trẫm!."
Thanh Dung đứng thẳng lên nói: "Nếu tỷ phu đã nói vậy thì muội cũng không khách sáo đâu!."
Đột nhiên có một cô gái đứng dậy nói: “ Cô đúng thật là to gan, dám nói chuyện như vậy với thánh thượng!.”
(Triệu An Nhiên - Hòa Dung quận chúa - Đại