Đột nhiên từ xa có người chơi tới, người đó chính là Lý Dung Thành chàng đi tới nhìn thấy cô liền mỉm cười nhẹ, Thanh Dung lạnh lùng nhìn chàng rồi quay qua chỗ khác ngồi xuống.
Dung Thành mỉm cười nhìn cô nói: “ Bổn vương từng nghe nói là An Hà công chúa là một người hoạt bát xinh đẹp lúc nào cũng cười, nhưng có lẽ lời đồn không giống những gì bổn vương thấy, ngược lại cô lại là một người kiêu ngạo, điềm tĩnh, lạnh lùng."
Dung Thành vừa nói xong liền quay người cầm dù rồi đi, Thanh Dung quay lại nhìn theo bóng lưng của Dung Thành cười nhếch mép.
Thanh Dung nói nhỏ: "Có lẽ…muội đã biết muội nên chọn ai rồi!."
Buổi tối cả bốn người thay y phục màu đen và bịch mặt riêng Thanh Dung vừa phải bịt mặt mà còn phải đội nón che mặt màu đen.
Cả bốn đều có vũ khí riêng trên người, lặng lẽ rời khỏi phủ công chúa quá mật đạo trong căn mật thất ở phòng Thanh Dung.
Cả nhóm Thanh Dung nhảy lên mái nhà của phủ Lưu thái y, Thanh Dung và Băng Nhi lấy một ra mấy miếng mái ngói ra để nhìn tình hình bên trong, thì thấy Lưu thái ý đang ngồi nghiên cứu thuốc, quay qua gật đầu nhìn Lâm Vũ và Tĩnh Chỉ, hai người lẻn vào trong Lưu thái y đang ghi chép lại thì bị làm hoảng hốt suýt nữa thì la lên.
Lâm Vũ kề kiếm vào cổ ông ta, Tĩnh Chi dùng ánh mắt sắc đá, lạnh lùng tra hỏi: "Lưu thái ý, ông đừng nên hét lớn, bây giờ bọn ta hỏi gì ông chỉ cần trả lời là được.
Rốt cuộc Khang Trạch vương đã trúng độc gì mà chết?!."
Lưu thái ý hoảng hốt không dám trả lời, bị Lâm Vũ uy hiếp ông sợ hãi ấp úm nói: “ Là…là độc nhược tinh, loại độc này rất hiếm chỉ có ở Thanh Hà Quốc mới có…muốn giải được độc này thì phải tìm được hoa tuyết xương!."
Tĩnh Chi nghe xong liền hỏi: “ Hoa tuyết xương…chả phải chỉ mọc ở núi Bạch Linh thôi sao, nơi đó quanh năm tuyết rơi dày đặc mỗi năm chỉ mọc đúng một đóa!.”
Băng Nhi và Thanh Dung liền nhẹ nhàng nhảy xuống đứng trước mặt Lưu thái y, Băng Nhi nghe xong liền nói: “ Người hạ độc này đúng thật là không muốn chừa đường sống cho Lý Huyết Tranh mà!.”
Lưu thái y nhìn thấy có thêm hai người nữa ông hoảng hốt.
Lâm Vũ liền nhìn Lưu thái y nói: “ Ông có biết rốt cuộc là ai hạ độc hay không?.”
Thái y liền nói: “ Tất cả mọi người đều nói ngày hôm đó lúc trên chiến trường chính thái tử Thanh Hà đã dùng tên có độc bắn vào ngực Khang Trạch Vương, lúc đó Ninh Diệp Vương đã mất ba ngày để tới núi Bạch Linh hái hoa tuyết xương,… nhưng khi về trên người toàn là vết thương, lúc Ninh Diệp vương mang hoa về thì Khang Trạch vương đã không may qua đời.”
Thanh Dung nghe xong sửng sốt nghĩ trong đầu: "Nhược tinh?."
Thanh Dung nhớ đến lúc cả bốn người ở trong mật thất, đứng ngay bản đồ và sơ đồ sơ lược có đầy đủ thông tin của từng người, nàng chỉ vào bức hình phác họa mặt của Lưu thái y và Lý Huyết Tranh.
Thanh Dung nghiêm túc lạnh lùng nói: "Mục tiêu lần này của chúng ta chính là hai người họ, A Vũ muội từng nghe người của Lý Tử Diệp nói Lý Huyết Tranh chết do trúng độc từ tên của A Dục có phải không?!.
"
Lâm Vũ nghe xong ngạc nhiên nói: "Trúng độc? Thanh Hà chúng ta chưa vao giờ dùng độc trên chiến trường, nếu có dùng thì huynh là người biết đầu tiên rồi!."
Tĩnh Chi liền nhìn ca ca mình nói: “ Chả lẽ trong quân doanh chúng ta có nội gián?.”
Thanh Dung từ lằng sau lưng đi tới đứng cạnh Băng Nhi lên tiếng: "Nhược tinh? Làm sao các người chắc chắn người hạ độc là do thái tử của Thanh Hà chứ!!."
Lưu thái y liền trả lời: “ Làm sao lão nô nói xạo các vị được…người bắn mũi tên đó vốn dĩ là thái tử của Thanh Hà!.”
Thanh Dung liền tức giận lạnh lùng nhìn lưu thái y rồi nói: "Chuyện tối nay ông tuyệt đối không được truyền ra ngoài hay nói cho bất kỳ ai, nếu không cái mạng của ông cũng đừng hòng sống nữa!!."
Cả bốn người rời khỏi phủ thái y, đi tới phần mộ của Lý Huyết Tranh nhưng nhìn thấy có dấu vết người lui tới, từ sau lưng Thanh Dung, Dung Thành xuất hiện đi tới, chàng điềm tĩnh đi tới trước mặt Thanh Dung, cúi xuống nhìn thẳng vào cô, Tĩnh Chi giơ kiếm lên, còn Băng Nhi lấy roi của mình ra, Dung Thành liền cười.
Dung Thành kiêu ngạo nói: "Bổn vương biết các ngay ngươi sẽ tới đây nên ta đã dùng chút lòng tốt của mình đợi các ngươi ở đây!."
Lâm Vũ nhanh tay lấy ra một viên đạn khói hình tròn nhỏ, chàng ném xuống đất, viên đạn liền nổ lên, nhóm Thanh Dung liền nhân cơ hội khói tỏ ra liền chạy đi, Dung Thành dùng tay che lại, lúc khói tan hết, chàng luôn mỉm cười.
Cả bốn người đi ra chỗ khác thì đột nhiên gặp thích khách là một đám người áo đen.
Cả bốn người chuẩn bị vào tư thế đánh nhau.
Đám thích khách đó là cao thủ, liền cùng nhau xông lên, võ công ai cũng cao cường ngang hàng ngang sức với nhóm Thanh Dung.
Thanh Dung giao đấu với tên đứng đầu rồi lạnh lùng nói: "Rốt cuộc các ngươi là ai, rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?!."
Tên đó liền lạnh lùng