Thanh Dung nói quay người rời đi, nàng đi ra khỏi phủ rồi leo lên ngựa cưỡi chạy đi, Thanh Dung đi tới ngôi nhà tranh mà trước đây đã cùng Tử Diệp ở, nàng bước vào nhìn thấy căn nhà không có nổi một hạt bụi, những ngọn nến được thắp sáng.
Thanh Dung cởi áo choàng và tháo khăn che xuống, nàng cầm bình rượu lên xuống rồi múa một điệu múa rất đẹp.
Tử Diệp đi từ ngoài vào, chàng khoác trên mình bộ y phục màu trắng xanh lục nhạt và chiếc áo choàng lông, mái tóc chàng búi nửa đầu nhìn rất giản dị, chàng từ ngoài mở cửa bước vào rồi đóng lại, chàng nhìn Thanh Dung với ánh mắt say đắm, nàng đi tới đứng trước mặt Tử Diệp.
Tử Diệp dịu dàng sợ lên má nàng rồi nói: “ Dung Nhi...nàng say rồi!.”
Thanh Dung nhìn Tử Diệp với ánh mắt trìu mến rồi dịu dàng nói: “ Cuối cùng...chàng cũng tới rồi A Diệp!.”
Thanh Dung nhón chân lên hôn lên môi chàng, Tử Diệp mở to tròn hai mắt rồi hôn mạnh lấy nàng, chàng dịu dàng bế Thanh Dung lên rồi đi tới giường, cả hai người cùng nhau trải qua một đêm xuân.
Sáng hôm sau Thanh Dung mơ màng mở mắt ra nhìn thấy mình đang nằm trong vòng tay của Tử Diệp, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên sờ lên sóng mũi của chàng.
Tử Diệp liền dịu dàng nói: “ Nàng vẫn còn yêu ta đúng không?!.”
Thanh Dung nghe xong thì rút tay lại ngồi dậy, đi xuống giường mặc y phục vào, nàng lạnh lùng nói: “ Ta đã cho ngươi tất cả rồi...Bây giờ ngươi có thể thả Dung Thành ra chưa?!.”
Tử Diệp ngồi dậy nhìn Thanh Dung nói: “ Được, ta thả hắn!.”
Thanh Dung nghe xong thì mở cửa rời đi.
Tử Diệp sau khi về cung thì truyền lệnh thả Dung Thành ra, Thanh Dung ở trong Khang Nghi Điện đợi Dung Thành, sau khi nàng nghe được tin Dung Thành được thả ra thì vội vàng chạy ra ngoài sân nhìn thấy Dung Thành đang đi tới.
Thanh Dung vội vào chạy nhanh nhào vào lòng chàng.
Dung Thành dịu dàng nói: “ Dung Nhi ta về rồi!.”
Thanh Dung nhắm hai mắt lại, nước mắt nàng rơi xuống, nàng đau lòng nói: “ Thiếp bảo rồi, thiếp chắc chắn sẽ cứu chàng ra mà!.”
Thanh Dung quay về phòng, cởi y phục ra bước vào bồn tắm rồi ngồi xuống, nàng nhắm chặt hai mắt lại, những giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống, Thanh Dung nhớ lại cảnh đêm đó nàng ở cùng Tử Diệp, rồi chìm bản thân mình xuống nước.
Một hồi sau Thanh Dung ngoi lên, nàng khóc đến nỗi không thành tiếng.
Sau khi tắm xong, Băng Nhi giúp Thanh Dung mặc y phục lên, nàng dịu dàng nhìn Băng Nhi qua gương nói: “ Chuyện này...em đừng nói cho bất cứ ai...cứ coi như là...chưa có chuyện gì xảy ra đi!.”
Băng Nhi nhìn Thanh Dung rồi đau lòng nói: “ Nhưng mà tỷ...!.”
Thanh Dung quay lại nhìn Băng Nhi, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên sờ lên má Băng Nhi, dịu dàng nói: “ Băng Nhi...tỷ có kêu thị nữ trong cung làm cho muội mấy bộ y phục mới rồi, lát nữa họ sẽ mang tới cho em.
Bây giờ tỷ luôn coi muội là muội muội của mình, tỷ không muốn em phải chịu khổ hay bị ai bắt nạt cả!.”
Băng Nhi nghe xong thì bước tới ôm Thanh Dung rồi khóc, Thanh Dung nhẹ nhàng an ủi.
Buổi tối, Thanh Dung mặc một bộ y phục giản dị, mái tóc dài được thả xuống, trên đầu chỉ cài mấy cây trâm.
Nàng thẫn thờ nhìn lên mặt trăng tròn.
Dung Thành từ đằng sau nhẹ nhàng đi tới ôm eo nàng.
Vòng ôm ấm áp đó khiến Thanh Dung cảm thấy nhẹ lòng, nàng mỉm cười nhẹ rồi đặt tay lên tay chàng, nói: “ Dung Thành...Lỡ như...thiếp làm gì sai có lỗi với chàng thì chàng có tha thứ cho thiếp không?!.”
Dung Thành ôm chặt nàng vào lòng rồi nhắm mắt mỉm cười, dịu dàng nói: “ Dù nàng có làm gì sai...Thì ta cũng sẽ tha thứ cho nàng!.”
Cả hai người buổi tối đi dạo ngoài phố, trên phố đầy ắp những tiếng cười, nói vui vẻ.
Dung Thành nắm lấy tay Thanh Dung đi tới một quán hoành thánh bên đường.
Cả hai người xuống, Dung Thành quay qua kêu ông chủ: “ Ông chủ cho hai bát, một bát không hành ngò.
Ông chủ liền đáp lại: “ Được có liền.”
Thanh Dung nhìn chàng với vẻ mặt bất ngờ rồi hỏi: “ Sao chàng biết thiếp không ăn được hành ngò?.”
Dung Thành nhìn Thanh Dung dịu dàng đáp lại: “ Ta từng nghe Băng Nhi nói nàng không thích ăn, chỉ cần ngửi thấy là sẽ khó chịu.”
Ông chủ bưng hai bát ra rồi vui vẻ nói: “ Có rồi đây, mời hai vị ăn ngon miệng.”
Dung Thành mỉm cười đáp: “ Đa tạ ông chủ.” Chàng nhìn qua Thanh Dung dịu dàng nói: “ Dung Nhi, nàng ăn thử đi, ông chủ ở đây làm rất ngon đó!.”
Thanh Dung mỉm cười nhẹ rồi cúi người ăn một miếng, nàng vừa nếm thì hai mắt mở to, ngơ ngác nói: “ Mùi vị này…thật sự rất giống…với mẫu hậu làm!.”
Dung Thành nghe xong thì ngơ người, rồi chàng liền dịu dàng nói với Thanh Dung: “ Nếu đã giống với mùi vị mẫu hậu nàng làm…thì sau này ta thường xuyên đưa nàng tới đây ăn.
Còn nếu nàng đã nhớ nhà…thì ta sẽ cố gắng lập công để đưa nàng về nhà, về nơi nàng được sinh ra!.”
Thanh Dung nghe xong thì ngạc nhiên nhìn chàng, giọt nước mắt từ khóe mắt nàng rơi xuống, nàng xúc động đáp lại: “ A Thành…cảm ơn chàng!.”
Sau khi ăn xong cả hai người đi lên tường thành nơi cao nhất Kinh Thành, nàng đi