Nguyên Phong quay qua trừng mắt nhìn Thuần Hoa rồi đứng dậy, chàng tức giận ném mạnh vò rượu xuống đất khiến nó bể thành nhiều mảnh, hét lớn: “ Mẫu phi…con chẳng qua chỉ là công cụ để thay người nắm giữ vương quyền mà thôi! Con vốn không muốn làm hoàng đế gì hết! Chính người! Chính người là người đã hủy hoại con, chính người đã ép con thành ra như thế này!!.”
Thuần Hoa nghe thấy thì liền lập tức tát chàng một cái mạnh rồi nói lớn: “ Phong Nhi! Nếu không phải vì con thì bổn cung có cần phải làm như thế này hay không?!.”
Nguyên Phong lập tức hét lớn đáp lại: “ Con vốn không cần người làm gì hết! Trẫm vốn không muốn làm hoàng đế gì hết! Thứ con cần chẳng qua chỉ là sự tự do mà thôi, con chỉ muốn được làm một hoàng tử tự do tự tại chứ không phải lúc nào cũng phải làm theo ý của người!!.”
Nguyên Phong nói xong thì liền khóc lớn, chàng ấm ức nói: “ Mẫu phi...người có biết cảm giác mất đi người mình yêu là như nào không? Cảm giác đó nó đau lắm! Người căn bản không hiểu thế nào là yêu bởi vì trong lòng người chỉ có quyền lực, chỉ có vương quyền mà thôi!!!.”
Thuần Hoa nghe xong thì tức giận tát Nguyên Phong một cái mạnh rồi nói lớn: “ Phong Nhi! Bổn cung nói lại một lần nữa nếu con muốn Thành Hà Quốc này bị hủy trong tay con thì con cứ tiếp tục làm như này đi! Con đừng quên di nguyện cuối cùng của tiên hoàng là gì?!.” Sau đó bà lạnh lùng nói: “ Tháng sau Bắc Dung mở đại tiệc lớn mời các nước tới.
Nếu như con muốn đi thăm người muội muội đó của con, thì tốt nhất con hãy tỉnh táo lên cho bổn cung!.”
Nguyên Phong nghe xong gượng cười nói: “ Đến cuối cùng con chỉ là công cụ trong tay người mà thôi!.”
Ngày hôm đó cuối cùng cũng tới, ngoài Thanh Hà ra thì còn có Tây Vực, Mông Cổ.
Thanh Dung nghe tin Nguyên Phong lần này đích thân tới, nàng vui vẻ đứng đợi ở trước điện, khi nhìn thấy từ xa Nguyên Phong đang đi tới, nàng vui vẻ chạy nhanh tới rồi hét lớn: “ Tứ ca!.”
Nguyên Phong nghe thấy tiếng gọi của Thanh Dung thì ngước mắt lên nhìn, chàng vui vẻ chạy nhanh tới mở rộng vòng tay ôm lấy nàng, nói với giọng như sắp khóc: “ Dung…Nhi! Cuối cùng ta cũng gặp được muội rồi, huynh thật sự rất nhớ muội!!.”
Thanh Dung như một đứa con nít vừa khóc vừa nói: “ Tứ caaa! Cuối cùng…muội cũng gặp được huynh rồi! Dung Nhi thật sự rất nhớ huynh! Muội mệt lắm rồi! Muội muốn về nhà, muội muốn về nhà!!.”
Nguyên Phong nghe xong thì không kìm được nước mắt, chàng ôm chặt Thanh Dung trong lòng, ấm áp dịu dàng an ủi nàng: “ Dung Nhi ngoan, tứ ca đây rồi, huynh sẽ không để ai bắt nạt muội nữa, huynh sẽ bảo vệ muội, đợi muội sinh đứa nhỏ này ra ta sẽ đưa cả hai mẹ con muội quay về Thanh Hà!!.”
Thanh Dung nàng nghe thấy Nguyên Phong nói như vậy thì liên tục gật đầu, nàng khóc trong vòng tay ấm áp của Nguyên Phong.
Dung Thành đứng từ xa nhìn thấy nàng đau lòng như vậy lòng chàng cũng đau thay, chàng nắm chặt lòng bàn tay rồi quay người rơi đi.
Hôm sau chàng và Thanh Dung cùng với Nguyên Phong ở Khang Nghi Điện chuẩn bị tới chính điện thì từ ngoài có một cô gái mặc y phục Tây Vực chạy vào, trên mặt cô còn hiện vẻ mặt vui vẻ.
(Hà Hương Nhi - Công chúa Tây Vực)
Hương Nhi vui vẻ chạy nhanh tới ôm Dung Thành rồi nói: “ Dung Thành ca ca! Cuối cùng cũng được gặp huynh rồi, huynh có biết là Hương Nhi rất nhớ huynh không?!.”
Dung Thành liền ngơ ngác quay qua nhìn Thanh Dung rồi cố gắng dùng lực buông Hương Nhi ra, Thanh Dung nhìn Dung Thành với ánh mắt lạnh lùng sau đó quay qua nhìn Nguyên Phong dịu dàng nói: “ Ca! Chúng ta đi trước đi, đừng làm phiền họ!.”
Nàng nói xong thì Nguyên Phong gật đầu rồi rời đi, Dung Thành buông Hương Nhi ra rồi lạnh lùng nói: “ Công chúa xin tự trọng! Cô là công chúa một nước mà lại chạy tới thân thiết với một nam nhân đã có thê tử thì mọi người chắc chắn sẽ bàn tán về người!.”
Hương Nhi nghe xong thì nhăn mặt quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của Thanh Dung rồi mếu mặt nhìn Dung Thành đáp: “ Nếu không phải vì cô ta thì có lẽ bây giờ muội mới chính là thê tử của huynh, huynh có biết là sau khi muội nhận được tin huynh thành hôn thì muội thật sự rất buồn!.”
Dung Thành lạnh lùng nhìn Hương Nhi nói: “ Công chúa, bổn vương tin sau này cô sẽ gặp được một người thật sự đối xử tốt với cô, vậy nên...cô đừng thích ta nữa!.”
Dung Thành nói xong liền quay người rời đi, Hương Nhi ấm ức nhìn theo bóng lưng của Dung Thành, nàng nắm chặt hai lòng bàn tay lại, nước mắt rồi xuống đau lòng nói: “ Nhưng cả đời này ta chỉ thích huynh mà thôi!.”
Ở Tuyết Thành, Tuyết Nhi vừa mở cửa quán ra thì nhìn thấy một nam nhân anh tuấn đứng trước mặt mình, người đó đang nhìn nàng rồi cười với nụ cười rất hạnh phúc, người này chính là Lục Dương cửu đệ tử của Nguyệt Lãng Cóc.
( Lạc Lục Dương - Cửu Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)
Lục Dương tiến lên ôm chặt Tuyết Nhi vào lòng, Tuyết Nhi ngơ ngác, đôi mắt nàng dần dần ướt rồi từng giọt