Hương Nhi nghe thấy những lời Dung Thành nói như vậy nàng đau lòng rồi liên tục lắc đầu đáp lại: “ A Thành chàng đừng có nói như vậy mà! Chàng sẽ không có chuyện gì hết! Chàng đừng bỏ thiếp mà! Hà Hương Nhi thiếp đã thề cả đời này chỉ yêu một mình chàng thôi! Chàng mà bỏ thiếp lại một mình thì thiếp biết phải làm sao đây chứ! Lý Dung Thành chàng nghe rõ cho thiếp, thiếp không cho phép chàng chết! Chàng nhất định phải sống cho thiếp!!
Hương Nhi vừa nói dứt câu thì hai mắt Dung Thành nhắm lại ngừng thở, Hương Nhi nhìn thấy như vậy thì suy sụp tinh thần, nàng như muốn phát điên hét lớn.
Khuôn cảnh lúc này nhìn rất tàn khóc, một khung cảnh sáu người nhưng chỉ có năm người là đau lòng.
Thanh Dung đau lòng đứng dậy rồi ngoảnh đầu lại nhìn Tử Diệp, nàng nhìn chàng với ánh mắt vừa đau khổ vừa căm hận rồi lạnh lùng nói: “ Lý Tử Diệp! Chàng lại một lần nữa giết đi những người bên cạnh ta rồi!!.”
Thanh Dung nói xong thì ngất xĩu, Tử Diệp vội vàng chạy tới đỡ nàng, Băng Nhi và Hương Nhi nhìn như hai cái xác không hồn, cả hai người ngồi thẫn thờ ôm người mình yêu trong lòng.
Thanh Dung thì chìm vào cơn hôn mê, nàng nằm mơ thấy ác mộng, nàng mơ thấy tất cả mọi người đang chỉ trích bản thân mình vì đã yêu sai người mà hại chết những người thân bên cạnh.
Thanh Dung nắm chặt hai tay, Tử Diệp nằm ở bên cạnh canh nàng, chàng thấy nàng như vậy thì lo lắng gọi tên nàng: “ Dung Nhi...!Dung Nhi nàng làm sao vậy? Dung Nhi!.”
Thanh Dung liền bật tỉnh dậy, nàng ngồi dậy nhìn xung quanh rồi nhìn Tử Diệp, Thanh Dung nhìn thấy Tử Diệp thì hoảng hốt sợ hãi lùi về sau.
Tử Diệp nhìn thấy như vậy thì ngơ ngác hỏi nàng: “ Dung Nhi nàng làm sao vậy hả?!.”
Thanh Dung mất bình tĩnh hét lớn: “ Chàng tránh xa ta ra! Chàng có biết bây giờ chỉ cần nhìn thấy chàng là ta lại cảm thấy sợ hãi và ghê tởm ám ảnh mà thôi!.”
Tử Diệp nghe thấy những lời này của Thanh Dung thì sững sờ, chàng lặng người một hồi rồi dịu dàng nhìn nàng nói: “ Chắc là nàng mới mơ thấy ác mộng tỉnh dậy nên mới vậy thôi...!Ta sẽ đi nấu thuốc cho nàng, nàng ở đây đợi ta, đừng đi đâu hết nha, ta sẽ quay lại liền!.”
Thanh Dung nhìn thấy Tử Diệp như vậy thì nàng đau lòng nằm xuống co người lại khóc nức nở.
Một hồi sau Thanh Dung đi chân đất chạy ra khỏi phòng, nàng chạy về phía phòng của Băng Nhi, Thanh Dung nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy Băng Nhi đang ngồi dưới đất ôm bộ y phục Nhất Hiên lúc trước nhờ cô vá lại.
Băng Nhi ngồi thẫn thờ như người mất hồn, từng giọt nước mắt của cô liền tục rơi xuống.
Thanh Dung nhìn thấy vậy thì đau lòng, nàng đi tới ngồi cạnh cô rồi nhẹ nhàng đưa tay ra lau nước mắt cho cô rồi dịu dàng gọi Băng Nhi: “ Băng Nhi! Băng Nhi...!.”
Băng Nhi đau lòng quay qua nhìn Thanh Dung, cô khóc đến sưng cả hai mắt, vừa khóc vừa nhìn Thanh Dung đau khổ nói: “ Tỷ...! Nhất Hiên chết rồi! Huynh ấy không còn nữa rồi! Huynh ấy bỏ muội rồi!.”
Thanh Dung đau lòng ôm Băng Nhi vào lòng dịu dàng vỗ về, Băng Nhi khóc nức nở như một đứa con nít, tiếng khóc của cô vang vọng khắp phòng.
Băng Nhi vừa khóc vừa nói: “ Muội còn chưa kịp nói với huynh ấy là muội thích huynh ấy mà, muội chưa kịp nói cho huynh ấy biết mà, Nhất Hiên chết rồi muội biết phải làm sao đây! Bây giờ chỉ cần muội nhắm mắt lại là sẽ nhớ tới hình ảnh lúc đó của huynh ấy!.”
Tử Diệp sau khi cầm chén thuốc quay về phòng thì không thấy Thanh Dung đâu hết chàng hoảng hốt làm rớt bát thuốc xuống đất rồi quay người chạy đi tìm Thanh Dung.
Khi chạy tới phòng Băng Nhi Tử Diệp nhìn thấy Băng Nhi đang ngủ Thanh Dung đang dịu dàng đắp chăn cho cô.
Thanh Dung quay qua nhìn thấy chàng thì lạnh lùng bước ra và đóng cửa lại.
Nàng nhìn Tử Diệp với ánh mắt lạnh lùng và hỏi: “ Sức khỏe của nàng bây giờ rất yếu sao nàng còn...đi chân đất chứ! Nàng bị sao rồi ta biết phải làm sao?!”
Thanh Dung nghe xong thì lơ Tử Diệp quay người rời đi, nàng đi chưa được bao nhiêu bước thì ngất xĩu, Tử Diệp vội vàng đi tới đỡ nàng rồi bế nàng quay về phòng.
Ở KhangNghi Điện, Hương Nhi ngồi thẫn thờ trước quan tài của Dung Thành rồi đốt tiền giấy cho chàng [ Bài vị: Lý Dung Thành - Quảng Thành Vương ] cả Khang Nghi Điện giờ chỉ còn là một mình Hương Nhi.
Hương Nhi khóc lớn rồi tự nói với bản thân mình: “ A Thành! Chàng chết vì cô ta có đáng không chứ? Vì sao chàng lại nỡ lòng bỏ thiếp một mình? Vì sao cơ chứ...thiếp luôn ở bên cạnh chàng mà, Chàng chết rồi thiếp biết phải làm sao bây giờ!.”
Hương Nhi đau lòng khóc nức nở trước bài vị của Dung Thành rồi nói một câu: “ Thiếp mới là người thật lòng yêu chàng mà!.”
Nói xong nàng dịu dàng mỉm cười, nàng đứng dậy đi tới nhìn Dung Thành đang nằm trong quan tài rồi dịu dàng nói: “ Đợi thiếp, thiếp sẽ tới tìm chàng!.”
Hương Nhi nói xong thì nhẹ nhàng vuốt ve Dung Thanh, Hương Nhi lấy từ trong tay áo ra một con dao găm rồi tự cắt cổ tay tự vẫn, nàng ngồi xuống dựa