Tử Diệp mở lá thư ra đọc rồi chàng quay sang nhìn Huyết Tranh và nói: “Liên hôn với Thanh Hà.
Vậy đệ có biết lần này…ai là người được chọn không?.”
Huyết Tranh liền đáp lại: “ Là An Hà cửu công chúa, muội muội ruột của quý phi nương nương, có lẽ sứ giả đang trên đường đi chắc hai ba ngày gì nữa sẽ đến Thanh Hà!.”
Tử Diệp sửng sốt, nhưng cố lấy lại bình tỉnh rồi nói tiếp: “Ta ra ngoài vài ngày, mấy ngày nữa ta sẽ quay lại.
Mục Thanh là đại tướng quân cứ nghe theo sắp xếp của huynh ấy đi!."
Tử Diệp nói xong thì quay người đi ra khỏi doanh trại cưỡi ngựa phi nhanh tới Thượng Kinh.
Thanh Dung đang nằm trong bồn tắm lớn nhắm hai mắt lại nổi trên mặt nước được thả rất nhiều cánh hoa hồng, Tử Diệp đột nhiên từ đằng sau nhẹ nhàng vén màn đi tới cạnh bồn tắm của nàng.
Thanh Dung nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra, dùng hai tay đập mạnh xuống nước rồi nhảy lên.
Nàng hét lớn: “ Ai?!.”
Thanh Dung đứng dưới nước nhìn thấy Tử Diệp thì ngơ người ra, trên người nàng chỉ mặt một lớp y phục mỏng, Thanh Dung hoảng hốt hết lên: “ Aaaa!!.”
Sau đó nàng liền quay lưng lại, Tử Diệp cũng mở hai mặt rồi quay người lại, Thanh Dung ấp úm vội vàng nói: “ Huynh…huynh tại sao lại vào được cung điện của ta chứ?!.”
Tử Diệp mỉm cười ngại ngùng nói: “ Chỉ là…ta muốn gặp muội thôi!.”
Băng Nhi từ ngoài mở cửa bước vào vừa đi vừa nói: “ Công chúa…có chuyện gì sao, sao em nghe thấy có tiếng động vậy?!.”
Thanh Dung nghe thấy tiếng của Băng Nhi liền quay người lại mở to hai mắt ra nhìn Tử Diệp.
Lúc Băng Nhi bước vào thì không nhìn thấy ai ngoài Thanh Dung, Thanh Dung liền dịu dàng nói: “ Không có gì đâu, ta chỉ làm rớt đồ thôi, em ra ngoài đi.”
Băng Nhi gật đầu rồi quay người đi, Tử Diệp đang chìm mình dưới bồn nước nín thở, Thanh Dung nhìn thấy Băng Nhi đi ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, Tử Diệp từ dưới nước ngoi lên, Thanh Dung quay lại thì bị Tử Diệp dùng tay đẩy đầu hôn lấy mình, cả hai ngã xuống nước, Thanh Dung ngơ ngác rồi nhắm mắt lại.
Một hồi sau Thanh Dung mặc trên mình một bộ y phục ngủ mặt hồng nhạt, nàng đi ra mở cửa sổ nhìn thấy ánh trăng tròn trên bầu trời đầy sao rồi ngồi xuống, Tử Diệp mỉm cười dịu dàng đi tới đứng cạnh nàng.
Thanh Dung nhẹ nhàng nói: “ Tới bây giờ ta vẫn chưa biết tên huynh là gì?.”
Tử Diệp nhìn lên ánh trăng giọng nói dịu dàng đáp lại nàng: “ Ta tên là Lục Tử Diệp, muội chắc chắn phải nhớ kỹ tên ta!.”
Thanh Dung cười tươi quay qua nhìn chàng rồi nói: “ Lục…Tử…Diệp huynh đúng thật là to gan đó, ngay cả cung điện của ta mà huynh cũng dám lẻn vào, đúng thật không phải người bình thường!.”
Tử Diệp trìu mến quay qua nhìn Thanh Dung rồi nói: “ Bản lĩnh của ta làm sao bằng muội được, che giấu kĩ thân phận là đệ của của Nguyệt Lãng Cóc cũng không phải chuyện dễ dàng!.”
Thanh Dung nghe xong thì ngạc nhiên nhìn Tử Diệp rồi hỏi: “ Làm sao huynh biết được thân phận đó của ta, trong cung ngoài phụ hoàng mẫu hậu ra thì chỉ có Băng Nhi biết thôi mà!!.”
Tử Diệp mỉm cười nói: “ Vừa nãy, khi ta bước vào vốn không để lại tiếng động hay tiếng bước chân nào, nhưng muội vẫn nghe thấy, còn dụng lực tay đập mạnh như thế thì ta đã biết võ công của muội không phải tầm thường!.”
Thanh Dung dịu dàng quay qua nhìn lên ánh trăng rồi nói với Tử Diệp: “ Từ nhỏ muội đã am hiểu lục nghệ, cái gì cũng biết, khi muội lên sáu tuổi phụ hoàng đưa muội tới Nguyệt Lãng Cóc để sư phụ dạy muội võ công phòng thân, Nguyệt Lãng Cóc có tổng cộng là mười bảy đệ tử, mà muội chính là đệ tử nhỏ nhất của Cóc, từ ngày Cóc thành lập sư phụ đã ra quy định cho các đệ tử là không được để bị phát hiện ra thân phận của mình.
Tất cả các đệ tử ở Cóc đều được dạy võ công, y thuật, lục nghệ không thiếu một thứ nào, sau khi lớn đều được phái đi làm nhiệm vụ, Nguyệt Lãng Cóc nằm ở một nơi mà không ai có thể tìm được ngoài các đệ tử của Cóc, nhưng nếu tìm được thì cũng không có ai có thể tìm được lối vào, bởi vì lối vào đều được thiết kế các cơ quan rất tinh xảo, khí độc, sương mù, chỉ có vào mà không có ra!!.”
Thanh Dung liền quay qua nhìn Tử Diệp rồi nói: “ A Diệp, muội tin tưởng huynh mới nói cho huynh biết bí mật, muội mong huynh sẽ giữ kín bí mật này giúp muội!.”
Tử Diệp dịu dàng mỉm cười xoa đầu Thanh Dung rồi nói: “ Nha đầu ngốc, ta sẽ không nói cho ai biết để hại muội đầu, Lục Tử Diệp ta nếu đã quyết định thích ai, yêu ai thì sẽ dùng cả đời này để bảo vệ người ấy!.”
Thanh Dung nghe xong thì liền nói: “ Thế huynh không được phụ ta, nếu như huynh phụ ta…thì cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh!.”
Tử Diệp mỉm cười đáp lại: “ Được ta hứa với muội, nếu như ta phụ muội sẽ mặc cho muội xử lý!.”
Chàng nói xong thì nhẹ nhàng hôn lên trán Thanh Dung cả hai vui vẻ hạnh phúc, Tử Diệp dịu dàng nói với nàng: “ Thanh Dung, ta yêu nàng!.”
Sau