Hậu sự của Lý Nhị Cô vẫn là nhờ có Vương Tam Hổ mới an bài thỏa đáng, Đinh Tráng từ lúc vợ y nhắm mặt lại, thì người cũng có chút ngây ngây ngẩn ngẩn, mỗi ngày cũng không biết đã trôi qua thế nào, Vương Tam Hổ biết y thương tâm quá độ, câu khuyên giải nào cũng đều nói rồi, nhưng không thấy hiệu quả, biết chuyện lần này nếu như Đinh Tráng không thể nghĩ thông, thì người khác có nói gì cũng không tác dụng, Đinh Tráng một đại nam nhân như vậy, cũng không có cách gì chiếu cố tốt tiểu oa nhi, trong một tháng đã xém để cho oa nhi của mình chết đói mấy lần, Vương Tam Hổ thực sự nhìn không nổi, liền đem oa nhi ôm về nhà hắn, để vợ hắn giúp nuôi dưỡng.
Bên cạnh Đinh Tráng không có oa nhi, lại càng thêm trầm mặc không nói, trừ đi kiếm sống, còn lại thì đều ngồi bên giường ngây ngẩn, trong đêm lại càng không chịu ngủ, luôn cảm thấy Lý Nhị Cô vẫn ở bên cạnh chưa từng rời đi, chỉ cần y không nhắm mắt, liền có thể rờ được thân thể của vợ, ấm áp, mềm mại. Từ khi trở về, y chưa từng có hành động thân mật nào với vợ, không phải y không nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nàng, mà chỉ là y cảm thấy thân thể này của bản thân đã không còn xứng đáng, hiện tại y đã hối hận rồi, y muốn lại được hôn lên mặt vợ, muốn lại được ôm thân thể của vợ, nhưng đã không thể rồi.
Cứ như thế lại chịu thêm mấy ngày, cũng không biết là do không chịu nổi nữa, hay là vì trầm mặc đơn côi chờ hiển linh, tối hôm nay Đinh Tráng vừa đụng giường liền nặng nề ngủ, trong lúc mông lung phản phất như nhìn thấy được nến đỏ hỉ trướng, bên tai ẩn ẩn nghe thấy tiếng hỉ nhạc, Lý Nhị Cô một thân giá y đỏ thắm ngồi bên cạnh giường cười mặn mà nhìn y, tuyệt diễm giống như đóa hoa loa kèn nở rộ, hoàn toàn giống như ngày đó bọn họ thành thân.
“Nhị Cô!” Đinh Tráng không nén nổi tình cảm đưa tay ra ôm chặt lấy, khóe miệng run rẩy ấn lên gương mặt nữ nhân, xúc cảm hơi ấm chứng thật hơi ấm của thân thể này, là Nhị Cô, thật sự là Nhị Cô trở về gặp y, y càng xiết chặt cánh tay, không bao giờ còn muốn để nàng đi nữa.
Một tiếng thở dốc nhẹ nhàng, lập tức bờ môi Đinh Tráng bị chặn lấy, khí tức nóng bỏng phả ra trên mặt, dẫn đến thân thể Đinh Tráng hơi hơi ngưng trệ, thần trí chợt tỉnh, lại không nhịn được khát vọng muốn ôm ôm vợ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn sống chết nhắm chặt mắt, tùy ý để thân thể chìm sâu dưới làn môi mang theo hơi ấm.
Đây là một đêm túng cuồng nằm ngoài dự liệu của Tô Hàn Giang.
Hắn vốn không nghĩ sẽ đến tìm Đinh Tráng, hắn không phải là yêu xà kia, sẽ không vì một người tâm không hướng đến mình mà cuồng si, một tên thô nhân mà thôi, hắn cũng không coi trọng. Nhưng mà hắn có thể quản được tâm của mình, lại không quản được chân của mình, muốn đến Lạc Bắc, Bạch Lãng giang là nơi nhất định phải qua, vừa nhìn thấy dòng sông nước trôi cuồn cuộn, hắn lại bất tri bất giác mà đi đến chỗ lần đầu gặp Đinh Tráng.
Ngay tại bến đò Phong Lâm, ngày đó, không chút đạo lý, hắn đối với một người mà bình thường mắt cũng không thèm liếc tới nảy sinh tâm tư trêu chọc, hiện tại nghĩ lại, cũng cảm thấy thật không thể tin, chỉ là càng khó ngờ rằng sau đó lại xảy ra những chuyện kia, liền phát giác nhân thế thật vô thường.
Khi sắp ly khai, hắn thấy một ngôi mộ mới, trên mặt bia có khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Nhị Cô. Vết chữ rất quen mắt, không phải chính là hai chữ hắn đã dạy thô nhân đó viết sao. Nữ nhân đoản mệnh, uổng phí thô nhân đó đã từ bỏ ngày tháng cẩm y ngọc thực, tâm tâm niệm niệm mong nhớ, vậy mà lại vô phúc đến mức này. Nếu như nữ nhân này đã vô phúc, hắn liền cũng không để ý trong Phụng Thê viên lại nuôi thêm một người nữa đâu, dù sao tên thô nhân đó dù có không nhìn thuận mắt thế nào, nhưng đặt lên giường cũng rất tốt, ủy khuất một chút lưu lại bên cạnh cả đời, cũng có thể mà.
Tô Hàn Giang nghĩ như vậy, liền đi tìm Đinh gia, đợi đến khi hắn tìm được Đinh gia, đã tối khuya. Đinh Tráng ngay cả cửa cũng không đóng chặt, vốn là muốn cho hồn phách Lý Nhị Cô thuận tiện đi vào, lúc này lại tiện cho Tô Hàn Giang, trong phòng một mảng hắc ám, nhưng không trở ngại gì với người nội lực thâm hậu như Tô Hàn Giang, vừa nhìn đã thấy tên thô nhân đang ngủ trên giường không yên ổn, tựa như trong mộng đang không ngừng chịu khổ.
“Nhất định là đang gọi nữ nhân đã chết đó.” Tô Hàn Giang càng nghĩ càng bực dọc, liền muốn lay tỉnh Đinh Tráng, ai biết hắn vừa mới đưa tay, liền bị Đinh Tráng bắt lấy, rồi cả người cũng đều bị Đinh Tráng ôm chặt, trên mặt một trận nhiệt ấm, bên tai nhưng lại nghe rõ ràng đôi môi ấn lên mặt hắn phát ra hai chữ “Nhị Cô”.”
Thật là đáng giận vô cùng, Tô Hàn Giang nghĩ cũng không nghĩ liền ngăn lại đôi môi Đinh Tráng, dùng môi của chính hắn, đợi Tô Hàn Giang ý thức được đây là đang hôn nhau, thì hắn đã hoàn toàn vô pháp khống chế cỗ dục vọng đang từ trong nội thể bản thân dâng trào lên, dục vọng tích lũy mấy tháng trời, hung mãnh đến ngay cả Tô Hàn Giang cũng cảm thấy kinh ngạc, lại thêm Đinh Tráng tuy rằng người rõ ràng đang mơ mơ hồ hồ, nhưng thân thể lại chủ động đáp lại, so với bất cứ lần nào trong quá khứ cũng đều điên cuồng hơn, dù là những ngày dùng thôi tình hương, cũng chưa từng chủ động như thế bao giờ.
Dưới tình thế này còn có thể khống chế được, thì chỉ có thánh nhân mà thôi. Tô Hàn Giang không phải là thánh nhân, lột sạch y phục của Đinh Tráng rồi liền gấp không đợi nổi áp người lên trên, rõ ràng là đã bị lửa dục xông lên gần như muốn phát cuồng, trong miệng vẫn còn nói: “Còn cho rằng ngươi là người thành thật, thì ra đều là giả, gia cũng không phải là yêu xà kia, ngươi đừng cho rằng gia đối với ngươi tốt lắm, nhiều nhất chỉ là mang ngươi về viện tử, cho ngươi cả đời sau không lo cơm áo…”
Đừng nói Đinh Tráng lúc này mơ màng căn bản không nghe được hắn nói cái gì, dù có nghe rõ, chỉ sợ cũng nghe không hiểu, không muốn nghe, không muốn nhìn, chỉ coi như đang nằm mơ, muốn được ôm vợ y một lần, nhưng mà thân dưới truyền đến một trận đau đớn, đã cường ngạnh bức y tỉnh táo lại, không phải Nhị Cô, không phải… vợ của y, trong bóng đêm y mở trừng đôi mắt tuyệt vọng, lúc này dù có muốn giãy dụa cũng không thể nữa rồi, chỉ có thể tùy theo động tác của Tô Hàn Giang mà chìm nổi trong biển dục.
Một đêm cuồng túng đến trời sáng, ngay cả Tô Hàn Giang cũng không thể trụ nổi mà ngủ mất, nhưng Đinh Tráng lại lảo đảo ngả nghiêng xuống giường, đến nhà của Vương Tam Hổ, vợ của hắn đang đút sữa dê cho tiểu oa nhi, lại bị Đinh Tráng một tay ôm mất oa nhi, quay người đi.
“Đinh huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Vợ Vương Tam Hổ không hiểu gì cả, đợi nàng bỏ chén xuống, đuổi theo sau lưng Đinh Tráng ra cửa, thì Đinh Tráng đã đi rất xa, nàng một nữ nhân không thể đi nhanh, đợi đến lúc gọi được Vương Tam Hổ, Đinh Tráng ngay cả thân ảnh cũng không thấy nữa.
Đinh Tráng không biết muốn đi đâu, chỉ ôm oa nhi vùi đầu đi mãi, nhưng trong bất giác lại đến trước phần mộ của Lý Nhị Cô, phía sau là nước sông cuồn cuộn, bên tai là tiếng gió rít gào.
Y nhìn mộ của vợ, trong khóe mắt từng trận đau xót, nhưng lại không rơi giọt nước mắt nào, ngây ngẩn đứng thật lâu, oa nhi trong lòng đột nhiên lớn tiếng khóc, lay tỉnh Đinh Tráng. Sau khi hồi thần lại, mới phát giác trên trời đang bay bay những bông tuyết bé nhỏ, rơi trên mặt oa nhi, hàn ý kích thích khiến oa nhi khóc lớn không ngừng.
Trận tuyết đầu tiên sau khi vào đông, lại rơi vào lúc này.
“Oa oa, đừng khóc, đừng khóc…” Đinh Tráng luống cuống vụng về dỗ dành, tiếng khóc của oa nhi khiến y càng thêm đau đớn, đang muốn thoát y phục của mình phủ lên cho tiểu oa nhi, ngay lúc đó trong tay lại trống rỗng, tiểu oa nhi không thấy nữa.
Đinh Tráng kinh hãi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Hàn Giang đang đứng trước mặt, trong tay đang ôm oa nhi của y, một tay khác đang vuốt lên người oa nhi, tiểu oa nhi lại không khóc nữa, mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn Tô Hàn Giang cười.
“Ngươi, ngươi… trả oa oa đây…”
“Oa nhi của ngươi?” Tô Hàn Giang nhìn nhìn oa nhi trong tay, giữa hai chân mày thật sự có chút giống với thô nhân, lại thấy Đinh Tráng bộ mặt khẩn trương, nhịn không được dùng tay trêu chọc tiểu oa nhi, khiến tiểu oa nhi càng cười to khả ái, thấy vậy Tô Hàn Giang cũng bắt đầu giãn ra khuôn mặt âm trầm vì tỉnh lại không thấy Đinh Tráng, “Gia thích oa nhi này, muốn mang về viện tử nuôi dưỡng, dạy nó đọc sách, dạy nó võ nghệ. Ngươi nếu không nỡ xa nó, thì liền theo gia cùng trở về viện thôi.”
Nói rồi, Tô Hàn Giang liền ôm tiểu oa nhi, quay người chậm rãi rời đi, Đinh Tráng cứng ngắc tại chỗ, nhìn theo Tô Hàn Giang mang oa nhi của y càng đi càng xa, tuyết lả tả rơi, phủ lên người, một sự hàn lạnh khắc cốt.
Năm năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đủ để cho một đứa trẻ mới sinh ngay cả cha cũng không biết gọi chỉ biết khóc oa oa, lớn thành trắng trắng mập mập, thành một nam hài nhi khả ái biết nói biết chạy biết gọi cha.
Đinh Tiểu Giang, oa nhi của Đinh Tráng, máu thịt duy nhất của y, là cội rễ sinh mạng của y, nhi tử y thương tận tâm can, lúc này chính là đang ôm bụng y oa oa oa khóc lớn, khóc đến không kịp thở, lớn lên có bảy, tám phần giống gương mặt nhỏ nhắn mà đỏ hồng của Lý Nhị Cô, mang theo hai hàng nước mắt, còn có hai dòng nước mũi.
“Sư phụ… ta muốn sư phụ… cha cha xấu… cha cha không mang Tiểu Giang đi tìm sư phụ…”
Sư phụ trong miệng Đinh Tiểu Giang, là một phụ thân khác trừ Đinh Tráng ra, là người mà Đinh Tiểu Giang thích nhất trong viện tử này. Nhưng mà, trong mắt của Đinh Tráng, Tô Hàn Giang là một tên ác quỷ lạnh băng băng, một người xấu giam giữ tự do của y, đoạt đi nhi tử của y.
Nhưng Đinh Tráng không hận Tô Hàn Giang, lúc bắt đầu là không dám, vì nhi tử, y không thể không run run rẩy rẩy mà theo Tô Hàn Giang trở về Phụng Thê viên, không thể không ủy khuất bản thân ăn chung ở chung ngủ chung với ác quỷ, thậm chí ngay cả quyền lợi đặt tên cho nhi tử, cũng bị Tô Hàn Giang vô tình cướp đoạt mất.
“Oa nhi này, gia thích…về sau nó chính là đồ đệ của gia, tên thì là Đinh Tiểu Giang…” Trong Phụng Thê viên, Tô Hàn Giang chính là trời, lời hắn nói không ai dám không nghe.
Trong lòng Đinh Tráng không tình nguyện, vì sao trong tên của nhi tử y, phải mang theo một chữ trong tên của ác quỷ. Tiểu hài tử nên đặt một cái tên tầm thường thì mới dễ nuôi, ví như Ngưu oa nhi, Hổ oa nhi gì đó, y hy vọng hài tử của bản thân sau khi trưởng thành khí lực cũng phải lớn một chút, giống như con trâu vậy, tốt nhất là nên hung ác một chút, giống như con hổ, như vậy mới sẽ không giống như bản thân bị người ức hiếp thế này, không dám phản kháng. Trong lòng Đinh Tráng nghĩ vậy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám nói ra, Tô Hàn Giang tên ác quỷ này một khi không cao hứng, buổi tối động tác trên giường sẽ đặc biệt mãnh liệt, thân thể Đinh Tráng tuy rằng đã dưỡng tốt hơn trước đây rất nhiều, nhưng cũng ăn không tiêu, một hai ngày không thể xuống giường là chuyện thường có.
Sau đó, Đinh Tráng dần dần cũng phát hiện, bỏ đi một số phương diện không nói. Tô Hàn Giang cũng thật rất dễ ở chung, chỉ cần y không biểu lộ ra ý tứ muốn đi, thì trên căn bản vô luận y có đề ra yêu cầu gì, Tô Hàn Giang đều đáp ứng. Nhưng là Đinh Tráng đối với mức độ ăn mặc đều không có yêu cầu gì đặc biệt, vải thô cơm tạp, y vẫn chịu được như thường, còn tâm tâm niệm niệm, chính là vẫn muốn đi, tuy không dám để lộ ra, nhưng trong lúc bình thường vẫn luôn dùng ánh mắt hướng ra bên ngoài bờ tường viện tử, tất cả đều rơi vào trong mắt Tô Hàn Giang, có lúc Tô Hàn Giang tức giận, ngay cả Đinh Tráng cũng không biết bản thân chỗ nào đã chọc đến tên ác quỷ này, nào có nghĩ đến được một nhãn thần trông ra ngoài của y đã gây ra họa.
Nói hơi xa rồi, quay lại nói về chuyện Đinh Tiểu Giang cái tên tiểu quỷ chỉ biết sư phụ không cần phụ thân này tại sao lại khóc.
Mùng ba tháng ba, cũng chính là một tháng trước, là ngày giỗ của thân nương Đinh Tiểu Giang Lý Nhị Cô, Đinh Tráng ở một góc hẻo lánh trong Phụng Thê viên, bày đặt án hương, chuẩn bị ba phần trái cây, bái tế thê tử. Đây tự nhiên là phải giấu Tô Hàn Giang, Nhờ sự trợ giúp của Cẩm Nguyệt, hiện tại nên gọi là Ngọc Nguyệt, lén lút bày ra. Lý Nhị Cô cái tên này trong Phụng Thê viên, tuyệt đối là một cấm kỵ, Tô Hàn Giang không cho phép y lại đi nhớ tới nữ nhân đó nữa, không cho bái tế. Nhưng mà Đinh Tráng lòng dạ quyết tâm, hằng năm ngày tết và thêm sinh tử hai ngày, y đều không sót một lần. Lần đầu tiên bị Tô Hàn Giang bắt ngay tại chỗ, y tuy bị dọa đến toàn thân đều run rẩy, nhưng vẫn dùng thân thể bảo hộ bàn cúng một chút cũng không chịu lui bước, khi trên gương mặt băng lãnh trước giờ của Tô Hàn Giang lộ ra biểu tình cuồng nộ hiếm thấy, Đinh Tráng gần như cho rằng bản thân sẽ bị ác quỷ này giết chết.
Nhưng mà, trên sự thật đến hiện tại y vẫn còn sống rất tốt, mà Tô Hàn Giang từ đó về sau, mỗi lần đến lúc qua năm mới luôn sẽ mất tích năm ba ngày. Thời gian lâu dài, mọi người cũng đều quen, chỉ là lần này, thời gian Tô Hàn Giang thất tung có hơi dài, tròn cả một tháng, còn chưa có quay lại. Đinh Tiểu Giang vốn dĩ chính là một ngày cũng không rời vị sư phụ này, mười ngày tám ngày, Đinh Tráng và Ngọc Nguyệt hai người, còn có thể dỗ dành được cho qua, nhưng lần này Tô Hàn Giang liên tục một tháng không về, Đinh Tiểu Giang từ hôm qua đã bắt đầu khóc nháo không thôi, nhất định đòi Đinh Tráng phải tìm Tô Hàn Giang về mới chịu, còn luôn mồm luôn miệng nói là Đinh Tráng đã khiến Tô Hàn Giang tức giận đi mất.
Miệng của tiểu oa nhi không biết chừng mực, cũng không biết những lời nháo loạn của nó, đã khiến phụ thân bị tổn thương, trong lòng thằng nhãi tiểu quỷ này chỉ có