Hai người bắt Đinh Tráng, sau khi nghe phân phó của Tề Đại Bằng, liền đem Đinh Tráng nhốt vào địa lao, chỉ nói với người thủ lao (người canh lao) là đà chủ muốn hỏi tổ tông mười tám đời của người này, huynh đệ thủ lao hiểu ý, treo Đinh Tráng lên giá hình cụ, dội nước lạnh cho người tỉnh lại, cầm roi xoay tròn rồi đánh.
Đinh Tráng choáng váng đầu trong mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, còn chưa làm rõ được có chuyện gì, liền bị đánh hai roi, đau đến y phải hút khí.
“Không kêu tiếng nào, cũng coi như là một hán tử.” Tên đánh roi đó thu tay lại cười nói: “Xem ngươi một bộ dạng chân thật thế này, sao lại đắc tội với đà chủ của chúng ta, biết điều thì sớm khai ra tổ tông mười tám đời nhà ngươi, cũng đỡ phải chịu nỗi khổ rách da rách thịt.”
Đinh Tráng mở mắt ra, nghi hoặc nhìn ngươi đang vung rôi trước mặt, thấy người trước mắt mặt đầy nhọt, trong ánh lửa càng thêm dễ sợ, trong lòng sợ hãi, vội vã lắc đầu, muốn nói bản thân vẫn luôn an phận là một người trung hậu, nào có đắc tội với người nào đâu, chắc chắn là họ lầm người rồi, nhưng mở miệng ra, lại không thể phát được tiếng nào.
Tên đánh roi hiểu lầm, cười hung tợn một tiếng: “Vương Ma Tử ta đã thấy qua rất nhiều người, còn chưa từng gặp được mấy người xương cốt có thể cứng cáp chịu được nhiều roi, ngươi nhắm chịu nổi sao? Vậy thử chịu thêm mấy roi nữa cho ta xem thử, coi ngươi có thật sự cứng rắn không hay là đang giả vờ.”
Nói rồi, liền vất cây roi trong tay qua một bên, rồi lấy từ trong thùng nước muối ra một cây roi còn thô hơn, quất lên mặt đất một phát, phát ra một tiếng vang chói lói, sau đó lại vút một tiếng gió đánh lên người Đinh Tráng.
Cây roi bị ngâm trong nước muối đánh lên thân thể không phải chỉ đau bình thường, Đinh Tráng dù da thô thịt dày, nhưng cũng không chịu được mấy roi, nếu như cổ họng có thể phát ra âm thanh, y sớm đã gào xin tha mạng rồi. Tên Vương Ma Tử đó thấy y không chịu kêu một tiếng, trên tay cũng càng thêm dùng nhiều lực, lại đánh thêm mấy chục roi, ngay cả bản thân hắn cũng bắt đầu thở dốc, Đinh Tráng vẫn là không phát ra một tiếng. Trong lòng Vương Ma Tử cảm thấy có gì đó không đúng rồi, xem tên hán tử này đau đến mặt cũng sắp biến dạng, thiết liên đang trói y cũng vì thân thể kịch liệt lay động mà kêu rổn rảng liên tục, nào giống như đang nhẫn đau đâu chứ, ngược lại giống như là không thể nói chuyện.
Vứt cây roi xuống, Vương Ma Tử dùng lực nâng cằm của Đinh Tráng lên, để mặt y ngẩng lên hỏi: “Ngươi là kẻ câm?”
Đinh Tráng uể oải mệt mỏi gật đầu một cái.
“Mẹ nó!” Vương Ma Tử mắt mẹ một tiếng, lại hỏi: “Có biết viết chữ không?”
Lắc đầu.
“Làm cái quỷ gì đây, đưa đến một tên câm không biết viết chữ bảo ta khảo vấn, có thể hỏi ra cái thứ gì chứ.” Vương Ma Tử tức khí đá Đinh Tráng một cước, quay đầu rời đi.
Đinh Tráng đáng thương cứ như thế bị treo trên giá hình cụ, Vương Ma Tử đó vừa đi, thần kinh cực kỳ căng thẳng của y mới nhẹ nhõm bớt, vừa thả lỏng, người cũng như chìm vào trong thế giới hắc ám, hôn hôn trầm trầm không biết trải qua bao lâu, liền cảm thấy có rất nhiều nhân ảnh lắt lư trước mắt, y cố sức nhìn thật lâu, mới hơi hơi nhìn ra được trong đó có Đinh gia lão mẫu, có người vợ xinh đẹp của y, có huynh đệ Vương Tam Hổ, có nhi tử, nữ nhi nuôi, từng người từng người đều cười với y, còn có một tiểu oa nhi không nhìn rõ được, khua tay múa chân oa oa khóc lớn, y vừa muốn ôm một chút, tiểu oa nhi lập tức biến thành một bộ mặt so với quỷ còn trắng hơn ba phần, y bị dọa gần như xém nhảy lên, nhưng lại không thể nhảy được, ngược lại cảm thấy dưới chân là một khoảng không, người giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, sau đó y liền tỉnh lại.
Lại mơ thấy ác mộng rồi, Đinh Tráng đầu đầy mồ hôi lạnh, từ lúc lấy vợ về thì y đã không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa. Hai tay bị trói ở trên cột gỗ, ngay cả muốn động một chút cũng không thể, máu thịt trên người khô thành từng cục từng cục, mùi vị huyết tanh trộn lẫn với mùi cá tanh, thật sự khó ngửi, nhưng Đinh Tráng có thể cảm giác được ô mai trong lồng ngực vẫn còn nguyên vẹn, vừa nghĩ đến vợ của mình, cho dù bị treo trong địa lao âm lãnh này, trong lòng cũng hơi ấm áp, vợ vẫn còn ở nhà đợi y, Đinh Tráng nghĩ thế trong lòng lại dấy lên ý niệm sống, cảm thấy thân thể lại có chút sức lực.
Lúc này bên ngoài lao truyền đến một trận tiếng bước chân gấp gáp, sau đó cửa lao “phanh” một tiếng bị dùng lực đá mở, Đinh Tráng trong lòng khẩn trương, vội vàng nhìn ra, đi vào trừ có Vương Ma Tử ra, còn có hai tên đại hán, một ngươi bộ mặt ngang phè nhìn hung ác, còn một người có đôi mắt xếch lên nhìn không giống người tốt.
Hai người này, một người chính là Tề Đại Bằng, còn một người là quân sư cố vấn của hắn Triệu Hiếu Hữu, Triệu Hiếu Hữu đó hôm qua không có trong đà, sáng nay mới trở lại, liền nghe nói hôm qua Phùng gia đưa đến một người bảo Tề Đại Bằng giam vào địa lao tra khảo, quân sư cố vấn vừa nghĩ liền thấy không ổn, nghĩ lại bất luận người đó có đắc tội thế nào với Phùng gia, Phùng gia vẫn chưa mở miệng nói phải hỏi thế nào đánh thế nào, Tề Đại Bằng lại liền tha người đi đánh, làm không tốt thì chính là muốn vuốt mông ngựa lại đánh trúng đùi (Đại ý: nịnh bợ người khác không đúng cách), thế là vội vàng lôi Tề Đại Bằng từ trong ổ chăn ra, lúc này Tề Đại Bằng cũng đã tỉnh rượu rồi, vừa nghĩ cũng cảm tấy không tốt, trong lòng suy đi tính lại, liền kéo quân sư cố vấn đến địa lao.
Vương Ma Tử đó vừa thấy đà chủ tự mình đến, đang muốn vuốt mông ngựa, lại không kịp đề phòng bị Tề Đại Bằng nắm cổ, hỏi: “Người hôm qua đưa đến đâu?”
“Ở, ở bên trong.” Vương Ma Tử không biết xảy ra chuyện gì, có chút hoảng hốt, vội nói: “Đà chủ, ngài sao lại đem đến một tên câm không biết viết chữ, tiểu nhân cho dù có bản lĩnh thế nào cũng không thể hỏi ra được mười tám đời tổ tông của tên câm đó được a.”
“Là một tên câm không biết viết chữ sao?”
“Chính là thế, đà chủ ngài không biết sao?”
“Lão tử biết cái gì được, còn không mau mở cửa.” Tề Đại Bằng đá Vương Ma Tử một cước, khiến Vương Ma Tử bị đá xém nữa ngã lăn ra, vội vàng dẫn hắn đến cửa lao.
Tề Đại Bằng đi vào, vừa đảo mắt nhìn, đại nộ: “Mẹ nó, sao lại đánh người ta thành dạng này.” Vừa thấy bộ dạng bị đánh đến thảm hại này, làm sao có thể dấu được con mắt của Phùng gia, nghĩ thế lại căm hận đá Vương Ma Tử một cước.
“Đây, đây, đây…” Vương Ma Tử như kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ không nói được, không phải là đà chủ muốn hỏi tổ tông mười tám đời của người ta sao?
“Đây cái gì mà đây, nhanh chóng thả người xuống đi, sửa sang lại cho dễ nhìn, đợi Phùng gia khi trở về hỏi chuyện.”
“Vâng, vâng…”
Đinh Tráng nghe thấy bọn họ muốn thả mình xuống, trong lòng buông xuống một nửa, nghĩ đến lần này có thể sẽ không bị đánh nữa, chỉ là không biết Phùng gia là ai.
“Chậm____ đã____”
Quân sư cố vấn Triệu Hiếu Hữu kéo dài ngữ điệu mở miệng nói, đi đến trước hai bước tỉ mỉ đánh giá gương mặt của Đinh Tráng, vừa vỗ tay liền nghĩ ra, “Ta nói sao lại nhìn quen mắt như vậy, đà chủ, ngài gặp vận may rồi, người này ta đã gặp qua, mấy tháng trước Hàn Giang công tử bị chúng ta chặn đường trên sông, lúc đó ta có liếc nhìn, trong khoang thuyền của Hàn Giang công tử có một người, chính là y.”
“Đi, không phải chỉ là một thuyền phu sao, thả đi thả đi.” Tề Đại Bằng không để ý phất phất tay.
“Đà chủ lời này sai rồi, trên giang hồ ai không biết Hàn Giang công tử luôn luôn độc lai độc vãng, tâm tính kiệt ngạo, thỉnh thoàng bên người có mang theo tên đánh xe bưng nước, đó cũng là những người ưu tú được lựa chọn trong vạn người, có bao giờ từng có loại người thô kệch này? Hắc hắc hắc, thuộc hạ cho rằng trong đó nhất định có điều không thể cho người khác biết. Lại nói a, ngày đó ngăn chặn Hàn Giang công tử, thuộc hạ của Đông Sơn phân đà tổn hại nhiều nhất, vì thế đà chủ ở trước mặt các đà chủ khác đều phải cuối đầu, lẽ nào không muốn được mở miệng khí thế sao? Nghĩ lại Phùng gia cũng đã nhận ra người này, mới kêu người đưa y đến Đông Sơn phân đà, chúng ta đánh y tàn nhẫn thế này, ngài cũng không chắc sẽ trách cứ.”
“Thứ cẩu vật một bụng nước bẩn, nhưng mà… nói cũng không sai.” Tề Đại Bằng vừa nghĩ đến quân sư cố vấn nói cũng có lý, bất giác cười to, “Vương Ma Tử, người này liền giao cho ngươi, đừng cho y được dễ chịu, cũng nhớ phải chỉnh y gần chết, đợi Phùng gia trở về còn muốn hỏi chuyện… mẹ nó, một tên câm không biết viết chữ, hỏi cái mông á, chúng ta đi!”
Bởi vì lời này, Đinh Tráng lại đặc biệt ăn nhiều khổ hơn nữa, y không có nghe được rõ ràng, chỉ nghe nói đến chuyện trên sông mấy tháng trước, cũng ẩn ẩn đoán được cực khổ này là vì tên ác quỷ đó mà phải chịu, trong lòng ủy khuất cùng cực, nhưng lại không thể nỏi ra, mỗi lần đau đớn đến cực điểm, liền nỗ lực nhớ đến gương mặt tươi cười của người vợ, nghĩ rồi nghĩ, liền hôn mê đi.
Phùng gia không thích dơ bẩn, Vương Ma Hổ liền cố chọn lựa những phương pháp trừng trị mà không để nhìn thấy ngoại thương áp dụng trên người Đinh Tráng, đợi đến khi xấp xỉ thời gian, lại tìm nước nóng rửa Đinh Tráng từ trong ra ngoài, chùi sạch mùi cá tanh và vết huyết bẩn, rồi lấy một chiếc y phục cũ thay lên cho y, Đinh Tráng tỉnh lại, nhìn thấy ô mai bị vứt trên mặt đất, nhân Vương Ma Tử không chú ý, liền lấy lại cất vào trong lòng.
Tất cả vừa làm xong, liền có người đến truyền lời, Phùng gia muốn hỏi chuyện, Đinh Tráng bị người kéo ra khỏi địa lao, vết thương roi đánh không nhẹ, nhưng may mà thân thể cường tráng, lại nhẫn nhịn đau đớn, đi đường cũng không có nhiều khó khăn lắm, không bao lâu sau bị mang đến một căn phòng có thể coi là sạch sẽ, thấy một lam y công tử, tướng mạo như thần tiên, trong phút chốc cố gắng nghĩ lại, đây chính là người xém chút nữa đã đụng phải ở tiệm Lâm Kí, cũng là người đã đánh nhau với tên ác quỷ vào cái ngày y bị tên ác quỷ mang lên sông, trách không được trước đó lại thấy khá quen mắt.
Phùng gia đó, cũng chính là Đạo Ngọc công tử, ấn tượng của hắn đối với Đinh Tráng khắc rất sâu, thật ra ngày đó ở trên sông, hắn vừa nhìn Đinh Tráng một cái liền bị thân ảnh của Tô Hàn Giang ngăn lại, nếu như Đinh Tráng là một tiểu tử phong nhã, có lẽ Phùng Đạo Ngọc hắn vừa chuyền người sẽ liền quên đi sạch bách, nhưng Đinh Tráng lại lớn lên với bộ mặt mà cho dù tám đời Tô Hàn Giang cũng không thèm mó đến, người chính là như thế, khi nhìn thấy một sự việc không hợp lý xuất hiện, tự nhiên trong tiềm thức sẽ rất lưu tâm, cho nên Phùng Đạo Ngọc ở tiệm Lâm Kí vừa nhìn thấy Đinh Tráng, rất nhanh đã nhận ra, chỉ là lúc đó phải đi cùng Kim Linh Lung, nên bèn kêu người đưa Đinh Tráng về Đông Sơn phân đà trước.
Đinh Tráng đi vào phòng, Phùng Đạo Ngọc cũng không vội hỏi liền, trước hết tỉ mỉ đánh giá người này, nhìn y phục của Đinh Tráng cũng coi như chỉnh tề sạch sẽ, nhưng trong thần sắc lại có chút héo quắc, liền hiểu được nhất định là chịu khổ rồi, hắn nhíu mày, trong lòng tính toán một lượt, mới đổi sang bộ dáng hài hòa dễ chịu, dịu thanh nói: “Bọn họ đánh ngươi sao?”
Đinh Tráng ngây ra, không biết nên gật đầu hay là nên lắc đầu, Phùng Đạo Ngọc đánh giá y, y cũng len lén nhìn lại Phùng Đạo Ngọc, càng nhìn càng cảm thấy vị Phùng Đạo Ngọc này thật sự là đẹp đến mức không có thiên lý, ở trong lòng thầm cân nhắc, người lớn lên đẹp đẽ thế này, bên trong nhất định cũng là người tốt, nói thật cách nghĩ này của Đinh Tráng không chút ăn khớp, nhưng Đinh Tráng đã từng thấy Phùng gia đấu nhau với tên ác quỷ, đó là tên ác quỷ a, tự nhiên hơn phân nửa là người tốt rồi. Đợi đến lúc Phùng Đạo Ngọc mở miệng, ngữ khí lại vô cùng dịu hòa, thế là liền nhận định bản thân cuối cùng đã gặp được người tốt. Nếu như đổi lại là người khác, sợ sớm đã gật đầu rồi, nhưng Đinh Tráng lại là người nhân hậu, nghĩ bản thân y da thô thịt dày, bị đánh vài cái coi như bỏ đi, tránh để người tốt vì y bị đánh mà khó chịu, cuối cùng vẫn là chậm rãi lắc đầu.
Trên mặt Đinh Tráng lại không biết che giấu, Phùng Đạo Ngọc vừa nhìn liền đoán được suy nghĩ của y, chỉ cảm thấy người này thật sự có chút ngu ngốc, dễ lừa vô cùng, trong lòng buồn cười, nhưng trong miệng vẫn nói: “Ngươi đừng sợ, nói thật đi, gia sẽ làm chủ cho ngươi, bọn họ sao có thể tùy tiện loạn đánh người a.”
Lúc này người giải Đinh Tráng lên bước tới vài bước, nói với Phùng Đạo Ngọc: “Phùng gia, người canh địa lao nói, người này là tên câm, lại không biết viết chữ, ngài hỏi cũng vô dụng.”
“Tên câm?” Sao lại là một tên câm? Phùng Đạo Ngọc cảm thấy quái dị, lại nhìn về hướng Đinh Tráng.
Đinh Tráng liều mạng gật đầu, chỉ vào cổ họng của mình liên tục lắc tay, sau đó lại chỉ ra ngoài cửa, đối với Phùng Đạo Ngọc cong người khom lưng, ý là tiểu nhân không thể nói chuyện, gia ngài thả tiểu nhân về nhà đi.
Phùng Đạo Ngọc nhìn động tác của y, xác thực là bộ dáng không thể nói chuyện, trong lòng lại thấy kỳ quái, một tên câm bình thường, nếu như không thể nói chuyện, vẫn luôn có thể phát ra mấy âm thanh di di da da, người này lại ngay cả một chút âm thanh cũng không thể phát ra, liền hỏi: “Cổ họng của ngươi làm sao lại bị câm? Là sinh bệnh hay là bị từ khi còn nhỏ?”
Lới vừa nói ra, bản thân cũng cảm thấy tức cười, đã biết là tên câm rồi, còn hỏi cái gì. Đang chuẩn bị bảo người thả Đinh Tráng ra, lại liếc thấy thân thể Đinh Tráng đột nhiên cứng ngắc, trong mắt cũng có một tia kỳ dị, Phùng Đạo Ngọc kinh ngạc, suy nghĩ lóe lên, đột nhiên duỗi tay vuốt lên phần thanh quản của Đinh Tráng, cảm thấy có một cỗ nội lực đang lưu chuyển trong cuống họng, nhất thời thần sắc cải biến, tư tưởng xoay vòng.
Nội lực phong tỏa cuống họng, là ai làm đây? Vì sao phải dùng nội lực phong tỏa cuống họng đối với một người thô kệch thế này? Lẽ nào người này biết được chuyện gì sao? Có thể là chuyện gì? Nếu thật muốn che giấu chuyện gì, giết người diệt khẩu mới là thủ đoạn thường dùng của người giang hồ, dùng nội lực phong tỏa cuống họng lại không phải là hành vi thường thấy.
Nghĩ đến chỗ kỳ quặc của chuyện này, Phùng Đạo Ngọc trên mặt dần dần xuất hiện tính thần càng thêm dịu dàng, nói với Đinh Tráng: “Ngươi đừng sợ, nói cho gia, có phải là do Hàn Giang công tử làm không?
Hắn vừa nhắc đến Tô Hàn Giang, liền thấy tia kỳ dị trong mắt Đinh Tráng càng sâu, lòng liền lập tức hiểu rõ, quả nhiên là chuyện do Hàn Giang công tử làm, nhưng làm sao cũng không thể đoán ra Tô Hàn Giang rốt cuộc là vì sao phải phong tỏa miệng người này. Có lòng muốn phá giải nội lực phong bế này, nhưng khổ nỗi nội lực Tô Hàn Giang tu luyện lại là tâm pháp độc môn, hắn nếu càng cố chấp, chỉ sợ hai luồng nội lực tương kích, ngay lập tức sẽ khiến người này mất mạng.
Suy nghĩ chưa rõ, Phùng Đạo Ngọc không còn tâm tình nói chuyện với Đinh Tráng, vẫy tay bảo người đưa Đinh Tráng xuống. Đinh Tráng vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ được thả ra, không ngờ lại bị đưa vào địa lao lần nữa, nhưng may mà người áp giải y đến địa lao có chuyển lời của Phùng Đạo Ngọc, nói là không cho đánh nữa, Đinh Tráng càng lúc càng cảm thấy vị giống như thần tiên đó là một người tốt, nói không chừng ngày mai sẽ thả y về. Trong lòng y nghĩ thế liền lạc quan hơn, tuy nhớ mong người vợ, lại không lo lắng lắm, có Vương Tam Hổ và vợ của hắn chiếu cố, nàng sẽ không có chuyện gì. Còn về phần bản thân y, nhận mấy hình phạt này, lại đi một quãng, cảm thấy kiệt quệ vô cùng, thế là mò vào bọc ô mai trong lòng, dựa vào tường lao ngủ mất.
Lại nói về Phùng Đạo Ngọc, ở trong phòng lại suy nghĩ rất lâu, nhận định giữa tên câm đó cũng Tô Hàn Giang nhất định là có chuyện, có lẽ có thể lợi dụng tên câm này, để dụ Tô Hàn Giang rời khỏi Phụng Thê viên. Mấy tháng trước đấu một trận trên sông, hắn bị hắc ảnh đánh lén, chịu chút nội thương, mà Tô Hàn Giang đồng thời cũng bị ám toán lại như không có chuyện gì mà xông thuyền ra khỏi vòng vây, nên hắn liền có chút hoài nghi hắc ảnh đó thật ra là người của Tô Hàn Giang, nếu thật sự là như thế, hành vi này của Tô Hàn Giang thật khiến người ta cảm thấy vô sỉ.
Tuy rằng là do hắn bức Tô Hàn Giang đến Bạch Lãng giang, tất cả thủ đoạn cũng không lấy làm quang minh, nhưng tóm lại không có ý tổn thương người, chẳng qua là muốn đầu một trận với Tô Hàn Giang ở trước mặt mọi người thôi. Ai ngờ được khi hắn vội vã đuổi đến con sông, Tô Hàn Giang đã đại khai sát giới, chỉ muốn so tài võ thuật một phen, lại biến thành ân oán của Tô Hàn Giang và toàn thể Giang Kình bang, Bang chủ Giang Kình bang Kim Đào Long là biểu tỷ phu của hắn, lúc đó đã đại nộ lôi đình, thề phải đối đầu với Tô Hàn Giang, nhưng Tô Hàn Giang từ lúc thoát khỏi con sông đó, liền trở về Phụng Thê viên ở Giang Nam, không còn ra khỏi Phụng Thê viên nửa bước, Giang Kình bang ở Giang Nam không có thế lực, từ đầu đến cuối cũng không có biện pháp đối phó với Tô Hàn Giang.
Nghĩ đến điểm này, Phùng Đạo Ngọc bất giác than nhẹ, sự việc phát sinh đến mức này, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể tận lực giúp đỡ biểu tỷ phu, chỉ là trong Phụng Thê viên cơ quan dày đặc, tự tiện xông vào không chỉ nguy hiểm, cũng chưa chắc có thể gặp được Tô Hàn Giang, mấy tháng nay hắn không thể làm được gì, nghĩ không ra cách nào dụ Tô Hàn Giang ra khỏi Phụng Thê viên, liền dẫn muội tử của biểu tỷ phu Kim Linh Lung ra ngoài giải khuây, không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện Đinh Tráng này. Tuy trong lòng không có nắm chắc, cũng chỉ có thể thử một lần, xem thử tên câm này đến cùng có thể dụ Tô Hàn Giang ra khỏi Phụng Thê viên hay không. Thế là Phùng Đạo Ngọc ngồi xuống thư án viết một phong thư, lệnh người nhanh chóng đưa đến Giang Nam, dùng xạ tiễn đưa vào trong Phụng Thê viên.
Tô Hàn Giang lúc này đang thưởng hoa, trong Phụng Thê viên dày đặc cây cỏ, phía đông trồng đào, phía tay trồng sen, phía nam trồng quế, phía bắc trồng mai, chính giữa còn xen vào các loại hoa nào lan, nào cúc, một năm bốn mùa cả khu vườn đều dập dìu hương thơm. Trong đó đặc biệt là tháng năm, quế ở phía nam và mai ở phía bắc thì không cần phải nói rồi, lá sen ở phía tây lại còn xanh tươi hơn, tạo thành một mảnh có thể xem là thanh sảng, nhưng rốt cuộc không thể so được với sự ưu nhã khi hoa nở, chỉ có rừng đào ở phía tây, khi mùa xuân đến đỏ thẫm một phương, vì thế Tô Hàn Giang sai người chuẩn bị bàn ghế bút mực, lại thêm một bình mỹ tửu, rồi ở đó thưởng hoa. Mở giấy tuyên ra, chấm mực, múa may nét bút, nhành cây xanh màu đỏ mỏng, tạo thành một bức xuân tận đồ (một thể loại vẽ tranh).
“Gia, gia, không tốt rồi.”
Một tiểu đồng áo xanh chạy tới, chính là thị đồng của Tô Hàn Giang, gọi là Ngọc Tùng, mới mười lăm tuổi, lớn lên môi đỏ răng trắng, cực kỳ tuấn tú.
“Im miệng!” Tô Hàn Giang lạnh lùng trách cứ, vùi đầu vào bức xuân tận đồ vẽ thêm vài nét, mới bỏ viết xuống, “Có chuyện gì?”
“Gia, có người dùng tiễn bắn một phong thư vào trong viện.” Ngọc Tùng vội đáp, rồi dâng phong thư trong tay lên, thấy Tô Hàn Giang tiếp lấy, mới len len rụt rụt lưỡi, thật nguy hiểm, xém nữa đã phá hoại hưng trí thưởng hoa của gia, may mà gia không có tức giận, nếu không ít nhất cũng bị vài bạt tai.
“Tô huynh tại thượng, đệ Đạo Ngọc chấp tay bái phỏng, từ lúc cáo biệt ở Bạch Lãng giang, đệ luôn nhớ huynh, đêm khó ngủ, ăn không ngon, ngần ngại huynh ở xa tận Giang Nam, đệ muốn gặp mà không thể, nên mời tên câm ngày đó cùng huynh chung thuyền đến, cùng nhau tán gẫu, nói đến chuyện của huynh, để giải bớt tâm tình nhung nhớ. Huynh nếu có lòng, vẫn xin mời đến gặp mặt, đệ ở Lạc Bắc ngày trông đêm ngóng. Phùng Đạo Ngọc.”
“Vô vị!” Tô Hàn Giang hai tay nắm lại, bức thư hóa thành bột phấn rơi trên đất, “Ngọc Tùng, rót rượu.”
“Vâng.” Ngọc Tùng lanh lẹ rót đầy rượu cho Tô Hàn Giang, hỏi: “Gia, chuyện gì vô vị vậy?”
Tô Hàn Giang lạnh mắt trừng một cái, giống như dùng dao gọt người, dọa Ngọc Tùng lập tức câm miệng, thầm nghĩ: Gia sao lại tức giận rồi? Không phải y kỳ quái, thật ra Tô Hàn Giang khi ở Phụng Thê viên rất hiếm khi nổi giận, lần lợi hại nhất cũng chẳng qua đánh vài bạt tai, chứ chưa từng thấy ánh mắt sắc như dao này xuất hiện.
Phùng Đạo Ngọc gởi phong thư này, xem thì tình chân ý thiết (tình