Đêm xuống, tiếng ve kêu vang vọng cả khu rừng phía sau Thanh Phong Trấn.
Không còn không khí ẩm ướt nữa mà chỉ có sự khô ráo còn sót lại của ngày nắng nóng.
Trời hôm nay đặc biệt nhiều sao, thay nhau lấp lánh kết hợp cùng thất thải quang khi mặt trời lặn còn chưa đủ sâu tạo thành quang cảnh tuyệt đẹp giống như tranh vẽ giữa thương khung.Mạc Thiên Sinh vẫn như mọi ngày trở về rất trễ, chỉ khác biệt một điểm là hôm nay vẻ mặt hắn tương đối ngưng trọng.
Sau khi tắm rửa thay y phục, hắn liền đi đi lại lại, chân tay lóng ngóng, thỉnh thoảng lại bước ra ngoài nhìn bầu trời đầy sao rồi lại bước vào.Tâm trạng của Mạc Thiên Sinh đang vô cùng hồi hộp, bởi lẽ ngày mai hắn sẽ phải chứng minh bản thân một lần nữa.
Ở lần trước, hắn đã không thể trả lời làm Trác Phàm hài lòng.
Hắn không biết vị sư phụ này sẽ hỏi gì nhưng chắc chắn là không dễ dàng vượt qua.“Có chuyện gì sao?” Đúng lúc ấy, Mạc Thế Khải từ lối đi bằng đá tiến tới hỏi thăm.“Phụ thân.”Mạc Thiên Sinh bước tới hành lễ sau đó thở dài nói: “Mấy ngày nay, sư phụ rất kì lạ.”“Như thế nào?”Mạc Thiên Sinh như nhớ lại toàn bộ sự việc rồi chậm rãi nói: “Sư phụ luôn hỏi nhi tử những câu khó hiểu và bắt con phải chọn một trong hai.
Bất kể con chọn thế nào đều bị người phản bác.”Mạc Thế Khải suy tư một chút trước lời kể của nhi tử.
Một hồi lâu, ông mới lên tiếng: “Nếu như nhận xét về Trác công tử thì ta chỉ có thể nói hắn giống như một màn sương vụ, bất kể ai bước vào thì cũng sẽ bị lạc đường mà thôi.”Nhưng mà…”Đôi mắt chợt lóe lên, Mạc Thế Khải nói tiếp: “Sâu bên trong lớp sương vụ mờ mịt ấy, ta đoán chắc là một thứ gì đó tuyệt đẹp mà ngay cả hắn cũng không hề biết được.”“Phụ thân tuy tu vi thấp kém nhưng lại là một lão già nhìn đời tương đối sáng suốt.
Hắn cho ta cảm giác như một con hùng ưng cô độc lang thang khắp nơi, lại như con độc xà nhe nanh trước mọi thứ nguy hiểm với bản thân, đôi lúc thì gian xảo giống cáo tận dụng lợi thế để đạt được mục đích.”“Lúc ở Nhung Quốc, được diện kiến gương mặt thật của hắn, ta có thể khẳng định tuổi tác của Trác Phàm không quá lớn nhưng tâm cơ và suy nghĩ lại giống như một lão già trải đời.
Theo ta suy đoán, quá khứ của hắn có thể còn bất hạnh hơn cả con.
Vậy nên…”Nói tới đây, gương mặt Mạc Thế Khải chợt mỉm cười nhìn về phía nhi tử: “Thiên Sinh à, cừu có giả hổ thì nó vẫn mãi là cừu.
Thay vì suy nghĩ trả lời vấn đề sao cho hoàn hảo nhất thì con cứ hãy là con, tuy non nớt nhưng thật lòng.
Biết đâu đó mới là điều mà Trác Phàm cần nghe ở con.”Mạc Thiên Sinh nghe vậy liền gật đầu xưng vâng.
Kì thực hắn cảm thấy lời của phụ thân rất đúng.“Phụ thân này.”“Hả?”“Nếu như một ngày, con và tất cả mọi người ở thương hội đều bị giết.
Người sẽ làm thế nào?”Mạc Thế Khải trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Sau cùng, ông đáp lời với giọng nghiêm túc: “Ta sẽ dùng tấm thân này, tìm kẻ thù rồi dẫm đạp lên hắn.”“Nhưng mà thực lực của người không đủ thì sẽ thế nào?”“Con biết loại người nào là đáng sợ nhất không?”“Kẻ điên hay tà phái?”“Không.”Mạc Thế Khải lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm: “Chính là kẻ cô độc và mất hết tất cả.”Thân thể bất giác run lên, Mạc Thiên Sinh như mường tượng lại câu nói của Trác Phàm: “Chính phái yếu đuối bởi vì bọn chúng có quá nhiều thứ để bảo vệ.”Lúc này, Mạc Thế Khải lại nói tiếp: “Một khi mất tất cả thì còn địa ngục gì mà người ấy không thể bước vào nữa đâu.
Chẳng có gì lưu luyến, hắn sẵn sàng đạp đổ mọi thứ chỉ để đạt được mục đích trả thù của mình.
Nếu như thật sự có tình cảnh như con nói, phụ thân sẽ bất chấp tất cả, dù phải hi sinh mạng già này cũng sẽ làm bằng được.
Còn nếu ta không có năng lực ấy, chỉ cần ẫn nhẫn mà thôi, dù sau cùng không giết được kẻ thù thì cũng chẳng phải hối hận khi xuống hoàng tuyền gặp lại mọi người.”Mạc Thiên Sinh cũng ngẩng đầu nhìn thương khung, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của bầu trời ngập tràn ánh sao.
Những lời của phụ thân khiến hắn như hiểu hơn câu hỏi mà Trác Phàm đặt ra.Từ xưa tới nay, Mạc Thiên Sinh chỉ chìm đắm trong sự tự ti về bản thân, sợ hãi bước ra thế giới bên ngoài.
Hắn như một con cóc ghẻ quanh quẩn nơi ao hồ, chịu đủ mọi sự khinh thị của người khác.Cho đến khi gặp được Trác Phàm, hắn như được mở ra một chân trời hoàn toàn mới.
Có lẽ, vị sư phụ này chính là bước ngoặc để hắn có thể tiến bộ hơn.Mạc Thế Khải đang suy nghĩ thì bất chợt cảm nhận bên cạnh dường như đang nóng lên.
Ông quay người lại thì phát hiện thân thể của Mạc Thiên Sinh đang phát sáng.“Cái… Cái này… Thiên Sinh…”Ông kinh ngạc muốn gọi dậy nhưng đúng lúc ấy lại bị một bàn tay ngăn lại.Trác Phàm nhìn ông lắc đầu sau đó ra hiệu không nên gây ồn ào mà kéo ông lùi về phía sau.Cho tới khi đứng cách xa phạm vi hai mươi trượng, Mạc Thế Khải mới quay lại nhìn kĩ một lần nữa.Lúc này, thân thể của Mạc Thiên Sinh đang nổi lên hào quang mờ nhạt, xung quanh phảng phất như có cơn gió thổi qua khiến tà áo hắn bay phấp phới, mái tóc thổi lên rối bù.Đáng chú ý chính là giữa huyệt thái dương của Mạc Thiên Sinh nổi lên một đoàn ánh sáng