Một buổi sáng, ánh mặt trời lần đầu xuất hiện sau chuỗi ngày tuyết rơi lạnh giá.
Trước đại môn của thương hội Thiên Sinh, Mạc Thế Khải ôm chầm lấy nhi tử của mình cẩn thận dặn dò.“Thiên Sinh.
Bên trong chỉ giới phụ thân đã chuẩn bị rất nhiều đan dược trị thương.
Linh thạch cũng khoảng mười vạn nên cứ thoải mái tiêu xài, còn cả mấy món linh bảo phòng thân nữa.
Ta biết con có ngọc kiếm của các vị đạo trưởng Kiếm Lai Tông nên chỉ để di vật của mẫu thân con trong đó.
Còn nữa…”Trước sự căn dặn kĩ lưỡng của Mạc Thế Khải, Mạc Thiên Sinh chỉ có thể cười khổ gật đầu.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ra bên ngoài lịch luyện nhưng khác ở chỗ là quang minh chính đại.Là một người phụ thân hết mực yêu thương nhi tử, Mạc Thế Khải đương nhiên phải lo lắng trăm bề.
Điều này Mạc Thiên Sinh cũng dễ hiểu mà thôi.
Hắn đã qua cái thời tuổi trẻ bồng bột, à không, phải nói là suy nghĩ trưởng thành hơn đôi chút cho nên mới cảm thấy quý giá khoảnh khắc này.Mãi lúc sau, Mạc Thế Khải mới lưu luyến buông tay nói: “Lịch luyện ở bên ngoài rất nguy hiểm, con nhất định phải cẩn thận.
Nếu như khó khăn quá thì vẫn có thể trở về đây.
Phụ thân không cần con phải thật xuất chúng, chỉ cần con bình an là đủ rồi.”“Vâng.
Con biết rồi.”Mạc Thiên Sinh gật đầu đáp.
Sau đó, hắn cung kính đưa tay hành lễ một cách trịnh trọng rồi quay người tới chỗ Trác Phàm.“Xong cả rồi sao?” Trác Phàm hỏi.“Vâng!”Trác Phàm nhìn Mạc Thế Khải khẽ gật đầu: “Mạc thúc, đã như vậy chúng ta nên xuất phát rồi.”“Được.
Bảo trọng.”Trác Phàm nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Còn nhớ trước đây thế nào chứ?”Mạc Thiên Sinh với gương mặt tràn đầy tự tin đáp lời: “Không dùng ngựa, hai người cùng tới đó đúng không?”Thấy Trác Phàm gật đầu, Mạc Thiên Sinh liền quay người nói: “Sư phụ, chúng ta thi đấu đi.
Ai tới nơi trước người đó thắng.”Một đạo tinh quang chợt lóe lên trong mắt của Trác Phàm.
Hắn dí dỏm nhìn lại vị đệ tử ở trước mặt: “Dường như ngươi rất tự tin vào bản thân thì phải?”“Hắc hắc.”Mạc Thiên Sinh gãi đầu cười gian.
Suy nghĩ trong đầu hắn quả thật là như thế.
Hiện tại tới Trúc Cơ Lục Trọng lại không còn rào cản về gân cốt, có thể nói thể lực của hắn đã được tăng lên một mảng lớn.
Chưa kể đó, hắn còn thành thục bước đầu của Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ cộng thêm nguyên lực gia trì nên rất có tự tin sẽ thắng được Trác Phàm.“Vậy thì để vi sư xem thử ngươi đã tiến bộ được tới mức nào.”Trác Phàm bật cười sau đó khẽ hạ thấp thân thể như lấy đà.Mạc Thiên Sinh cũng tương tự là như vậy.“Một!”“Hai!”“Ba!”Tiếng thứ ba vừa dứt, Mạc Thiên Sinh liền thi triển chấn cước muốn chiếm lấy tiên cơ.
Nào ngờ tại khoảnh khắc ấy, thân thể của hắn bất ngờ ngã nhào xuống mặt đất.Chỉ thấy Trác Phàm đã chạy đi được hơn trăm thước rồi ngoái đầu lại cười nói: “Trên đường đi cũng nên luyện tập một chút nhỉ.”“Tại sao ta lại quên mất bộ Huyền Trọng Giáp này chứ.”Mạc Thiên Sinh cười khổ nhưng vẫn đứng dậy chạy tiếp.
Tốc độ của hắn không nhanh dĩ nhiên là bởi vì bị sức nặng kia thao túng.“Một vạn cân.”“Hình như hơi nhiều thì phải.”Mạc Thiên Sinh hò hét trong lòng nhưng vẫn nhất quyết không chịu thua.
Lúc này, nguyên lực từ trong đan điền liền như núi lửa phun trào điên cuồng chảy xuôi qua toàn thân khiến tốc độ của hắn nháy mắt bộc phát.Mạc Thế Khải nhìn nhi tử của mình cùng Trác Phàm thi thố thì bất giác bật cười.
Tuy nhiên, bên trong nụ cười ấy vẫn không che giấu được sự lo lắng cho Mạc Thiên Sinh.“Nhược Lam.
Trên trời có linh thiên, mong nàng phù hộ cho Thiên Sinh được bình an vô sự.”Chưa tới một ngày, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đã vượt qua núi Thanh Phong men theo đường mòn rời khỏi trấn.
Bất quá, ở nơi vắng vẻ này làm gì có nhà hoang chứ đừng nói là khách điếm để nghỉ ngơi, chính vì vậy mà bọn họ quyết định xuyên đêm không ngừng.Đến ngày thứ ba, cả hai đều đã thấm mệt.
Quần áo gần như ướt đẫm vì mồ hôi nhễ nhại nên đành tìm một nơi nghỉ mát.Mạc Thiên Sinh thở phì phò nhìn Trác Phàm với đôi mắt kinh ngạc.
Mặc dù thể lực của hắn không bằng Trác Phàm nhưng trong quá trình di chuyển có nguyên lực phụ thể nên sẽ di trì được thời gian rất lâu.
Chưa kể đó, hắn còn có thể chủ độc hấp thụ linh khí trời đất để tẩm bổ, đây là