Cơn mưa vẫn ầm ầm trút xuống, chẳng có chút dấu hiệu nào là ngừng lại.
Tại giữa bầu trời, mây đen tụ hợp xen lẫn sấm chớp như hóa thành một cơn bão điện từ quét sang bốn phía, thi thoảng lại oanh kích đánh cháy một gốc cây to lớn.Chẳng biết qua bao nhiêu thời gian, thân thể Mạc Thiên Sinh vẫn cứ nặng nề lê từng bước.
Hiện tại, ở xung quanh chẳng còn nơi nào có thể gọi là an toàn.
Vốn dĩ đã yếu ớt lại thêm vết thương chồng chất trên người, ánh mắt của hắn dần dần trở nên mơ hồ.
Nếu không phải vì mưa tuôn xối xả vào mặt thì có lẽ hắn đã bị cơn đau làm cho ngất xỉu từ lâu.Bởi vì cơn sấm chớp kỳ lạ này làm cho linh thú trên núi gần như đều vội vàng tránh xa cho nên một đường đi, Mạc Thiên Sinh chưa hề chạm mặt một đầu hung dữ nào khác.
Hắn cũng không phải kẻ ngu, có thể khiến linh thú ở đây bỏ chạy thì ắt hẳn không phải sấm chớp bình thường, có điều mặc kệ thế nào thì thương thế vẫn quan trọng hơn.Một lát sau, Mạc Thiên Sinh may mắn tìm được một cái hang động nhỏ.
Dựa vào những vết chân to lớn từ nền đất ẩm dưới, hắn chắc chắn đây vốn dĩ là nơi trú ẩn của một con linh thú cấp hai Hôi Hùng (gấu xám).
Bất quá, hiện tại nơi này đại khái an toàn vì hầu hết đều đã hoảng sợ rời đi.Bên trong hang động, Mạc Thiên Sinh ngửi được mùi bùn đất xộc vào mũi.
Hắn bất giác nhăn mặt, lại đưa tay phất phất như thể xua đi mùi khó chịu kia rồi mới miễn cưỡng ngồi xuống.“Ầm! Ầm!”Một vệt sấm lóe lên kèm theo sau đó là âm thanh thiên khung giận dữ, Mạc Thiên Sinh định thần lại đôi chút, nhân cơ hội ánh sáng chiếu vào mà xem xét xung quanh kỹ lại lần nữa giống như trải qua một lần sinh tử khiến hắn làm việc trở nên cẩn thận hơn.
Hắn sợ rất có thể bên trong này vẫn còn nguy hiểm nào khác.Cảm thấy không có gì đe dọa bản thân nữa, Mạc Thiên Sinh mới thở phào một hơi nhẹ nhõ.
Chợt, hắn nhìn thấy phía sâu bên trong có một chút ánh sáng màu xanh lóe lên mặc dù ánh sáng đã tắt đi.
Tò mò xem kỹ lại, hắn không thể nào che giấu được sự kinh hỉ trên gương mặt.“Là Giải Ưu Thảo.”Hô lên một tiếng, Mạc Thiên Sinh vội vàng đi tới nhổ lấy một gốc sau đó vo tròn đắp lên vết thương.
Trong phổ tịch mà trước đây hắn từng đọc có ghi chép về Giải Ưu Thảo.
Tuy đây là một loại linh dược có giá trị không cao nhưng lại rất cần thiết trong lúc này.Lúc trước Mạc Thiên Sinh rời đi quá nhanh, chỉ đem theo linh thạch, còn đan dược hạ phẩm để trị thương thì chẳng có một viên.
Hiện tại khắp người toàn là vết thương, Giải Ưu Thảo không thể nghi ngờ giống như đưa than ngày tuyết rơi.Mạc Thiên Sinh cố nén đau, đem Giải Ưu Thảo vừa bị nhàu nát hòa cùng một ít nước thẩm thấu rơi xuống ở gần đó rồi đắp lên vết thương của mình.
Không lâu sau, hắn liền thấy thân thể dần dần nóng lên, sự đau đớn dần dần được thay thế bằng cảm giác tê dại.“Tốt hơn một chút.” Mạc Thiên Sinh hài lòng lẩm bẩm.
Tiếp theo sau, đôi mắt hắn nặng dần rồi chìm vào hôn mê lúc nào không hay.
Đây giống như một phản ứng theo bản năng khi bản thân đã buông lỏng cảnh giác và tinh thần cần được nghĩ ngơi sau khi chịu quá nhiều cú sốc.Cơn mưa giông ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, gió lay động tứ phương thổi vào trong động tạo thành những âm thanh tựa như lệ quỷ gào thét.
Sấm chớp nổi lên chiếu rọi xuyên qua cửa hang để lộ thân ảnh của một thiếu niên đang nằm co ro tựa hồ vì lạnh, cũng có thể là vì sợ hãi.Mà giờ này khắc này, trên đỉnh núi, tại nơi mà lôi vân dày đặc không ngừng khuếch trương, một thân ảnh nam tử mặc y phục màu xám đang liên tục thi triển tất cả thủ đoạn để chống lại thiên lôi oanh kích.
Tay trái hắn ta cầm thanh trường kiếm ẩn chứa lôi vân màu tím.
Mỗi khi bầu trời đánh xuống một đạo, hắn liền đem nó đưa lên chống đỡ.
Chẳng những thế, hư ảnh của một đầu cự điều theo đó thoáng chốc hiện ra như thể đem toàn bộ lực lượng thiên phạt hấp thu.
Kiếm hồn là thứ mà chỉ có duy nhất thần khí dạng kiếm mới có thể chứa đựng.
Tùy vào cấp độ kiếm hồn mà khi chiến đấu tu giả có thể gọi ra hỗ trợ.Bất quá, lực lượng kia dường như cường đại vượt quá nam tử tưởng tượng.
Chưa được bao lâu, hắn liền biến sắc phát hiện lôi vân trên thanh trường kiếm vậy mà toàn bộ đều đã sáng lên chói mắt, rồi dần dần hiện ra vô số vết nứt nhỏ.Nam tử thật sâu nhăn mày lại, tay còn lại lúc này bất ngờ nhiều hơn một thanh trường kiếm.
Chẳng qua trái ngược với thứ đồ phát sáng rực rỡ ở tả thủ, kiếm trên tay phải tỏa ra một tầng hàn mang lạnh lẽo, ẩn ẩn hắc vụ mờ ảo như tinh không.Nam tử trừng mắt, toàn lực vận chuyển nguyên lực trong thân thể mạnh mẽ đem hắc kiếm rạch ra một đường giữ thiên không như thể muốn xé toạt bầu trời.
Cũng tại lúc ấy, lốc xoáy lôi vân hiện ra một vệt nứt điên cuồng hút lấy toàn bộ thiên lôi đánh xuống tựa như một đầu dị thú bị bỏ đói hung hăng thôn phệ hết thảy mọi thứ.Có điều, còn chưa đợi nam tử thở phào một hơi thì không gian đã đóng lại, lôi vân chưa tiêu tán nháy mắt hội tụ lần nữa, uy